Thể trạng của Tào Chân chẳng khác nào một con trâu. Đối phương hơi sau nên bị ngã ra đất. Đám đồng bọn của y nhanh chóng tới đỡ dậy.
- Mắt ngươi mù hay sao?
Một tên văn sí há miệng ra mắng.
Tào Chân nghe vậy thì nổi giận:
- Ngươi chửi ai?
- Chửi ngươi... Đi đường không có mắt chẳng phải là mù thì là gì?
Tào Chân cũng là một người ngang ngược, nghe đối phương nói vậy thì làm sao có thể nhịn nổi. Y không nói hai lời bước tới túm lấy cổ áo đối phương.
- Trọng Lễ không được vô lễ. Không nhanh tới xin lỗi?
Người bị va phải lúc này đã đứng vững liền mở miệng quát bảo.
Tào Bằng cũng tới kéo Tào Chân lại.
- Hai vị công tử xin đừng có để ý. Vị bằng hữu của ta uống nhiều rượu nên ăn nói có phần xúc phạm, xin hai vị công tử lượng thứ.
Người nọ ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã, có chút phong độ.
Mà nghe âm thanh của y thì không phải là người Hứa Đô, cũng không phải giọng Dự Châu, rất nhẹ, rất mềm. Có điều, âm thanh của y có chút gì đó quái dị.
Tào Chân trợn mắt nhìn đối phương rồi buông tay ra.
Y vừa mới từ trong nhà lao ra cho nên cũng không muốn gây chuyện. Nếu đối phương ăn nói mềm mỏng y cũng không muốn làm quá.
Tào Chân hừ một tiếng rồi xoay người cùng Tào Bằng bỏ đi.
Tào Bằng và người thanh niên kia cười cười, chắp tay, sau đó cũng xoay người đi.
- Trọng Lễ! Ngươi làm cái gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748170/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.