Chương trước
Chương sau
Lúc này Tuân Úc đã không xem Tào Bằng là một thiếu niên bình thường, mà là một người tài hoa trác tuyệt, thiên tư thông tuệ, đúng là người có tài. Hắn rất sợ Điển Vi vào nhà sẽ hủy đi cái gì đó. Cho nên hắn đi theo Điển Vi vào thư phòng. Khi vào đã trong thấy giữa phòng, đối diện cửa sổ bày ra một án thư. Trên án thư đặt một ống trúc, còn có một cuộn giấy thô, mặt trên hình như có vẽ bức tranh nào đó. Ngoài trừ án thư ra, trong phòng không hề bày biện gì khác.
Tuân Úc quay đầu nhìn qua Đặng Tắc như muốn hỏi: vì sao người em vợ này không có sách vở gì? Đặng Tắc cười, đi qua cầm cuốn sách.
- Lúc chúng tôi tới đây thì rất gấp gáp, không hề mang theo sách vở gì. Ngay cả hai cuốn sách mà bình thường A Phúc vẫn đọc cũng là do người khác tặng cho. Ở chỗ cũ ta cũng có một ít sách, đáng tiếc là với lại sách luật pháp thì A Phúc không có hứng thú. Cho nên những cuốn sách này cũng rất ít lưu ý.
Tuân Úc nhận lấy mấy cuốn sách, mở ra một quyển "Thi", một quyển "Luận", còn có một quyển "Thượng Thư". Có một điều khiến Tuân Úc cảm thấy giật mình, chính là ở góc một quyển sách có ghi chữ "Lộc Môn Sơn." Hắn ngẩng đầu hướng về phía Đặng Tắc:
- Thúc tôn, người em vợ này không phải là đệ tử ở Lộc Môn Sơn chứ?
Đặng Tắc gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- A Phúc vốn có cơ hội trở thành đệ tử ở Lộc Môn Sơn nhưng vì đắc tội với Hoàng Thị nên cuối cùng phải chạy đi Nam Dương. Cả đời này chắc khó mà có cơ hội.
Có thể được Lộc Môn Sơn coi trọng thì tiểu tử này quả nhiên không phải bàn!
Dĩnh Xuyên đúng là một vùng có tinh thần học thuật. Mặc dù nhà làm quan san sát nhau nhưng đều duy trì tinh thần học thuật như nhau. Dĩnh Xuyên thư viện, trong những năm cuối thời Đông Hán, là vùng có thư viện được các sĩ tử trong thiên hạ vô cùng ngưỡng mộ. Trước kia có Lý Ưng, Trần Phiền đều là người của Dĩnh Xuyên thư viện. Bao gồm cả Tuân Úc, Quách Gia cũng đều là học sinh của Dĩnh Xuyên học viện. Nếu do sánh với học viện ở Lộc Môn Sơn thì hai cái tên đều vô cùng vang dội. Tuân Úc đương nhiên cũng biết danh tiếng của Lộc Môn Sơn nên không khỏi khâm phục Tào Bằng, cố liếc nhìn một cái.
- Đây là vật gì vậy!
Điển Vi đột nhiến gào lên. Hắn cầm trong tay một xấp giấy ma chỉ, mặt trên vẽ một bức tranh có những hình kỳ lạ không biết là gì.
- Để ta xem?
Tuân Úc đột nhiên có phần tò mò. Hắn cho rằng Tào Bằng là thiếu niên được Lộc Môn Sơn coi trọng nên những gì viết ra sẽ không giống bình thường.
Tranh vẽ chỉ dùng bút than, vẽ một loạt hình người nhỏ. Những hình người nhỏ tạo thành những hàng ngũ đủ loại, có đội dường như đang tiến vào, có đội hình như đứng thẳng, còn có những chỗ Tuân Úc không hiểu rõ. Nhìn hết bản vẽ này Tuân Úc cũng không hiểu rõ là gì. Có điều phía sau tờ giấy vẽ có viết chữ than nhỏ chi chít.
Tào Bằng nói:
Quân Hổ Bôn là dũng sĩ được chiêu một từ các nơi nên ngoài việc vũ dũng thì đương nhiên không phải lo. Then chốt ở chỗ trong thời gian ngắn nhất có thể phát huy và hình thành năng lực chiến đấu của quân đội. Trên chiến trường các chiến sĩ hẳn nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng không phải là võ dũng cá nhân mà chính là tổng thể năng lực chiến đấu của quân đội. Trong lúc hai bên giao tranh thì sự tin tưởng giữa người với người còn có tinh thần tập thể. Mấy chuyện này nghe ra rất rỗng tuếch nhưng lại rất quan trọng. Nếu như không thể tin cậy động đội thì sau này trên chiến trường ai dám đem lưng mình chìa cho người khác? Vấn đề lớn nhất của quân Hổ Bôn chính là điều này. Những quân binh kia đều chưa hề quen biết, chưa thể tin cậy nhau nên không thể có tinh thần tập thể quân đội.
Như vậy, chuyện đầu tiên mà Điển Vi phải làm chính là để những người này cùng một chỗ để họ có thể tin tưởng nhau, trở thành một tập thế thực sự. Thứ nhì phải có kỷ luật nghiêm minh để tránh loạn, nếu có lùi quân thì không hoảng hốt. Ở chỗ này, Tào Bằng dụng tới một câu nói trong binh pháp Tôn Tử. Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn. (1) Dựa vào lý do mà Tào Bằng giải thích, nếu như có thể dùng tiêu chuẩn này để huấn luyện quân Hổ Bôn thì khi đối mặt với mười đội hổ vệ thì cũng dễ dàng đánh tan.
Tuân Úc ngẩng đầu mỉm cười nhìn Điển Vi.
- Văn Nhược, ngươi đang chê cười ta sao?
- Ta cười ngươi cái gì?
Điển Vi hổn hển nói:
- Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đi tìm một tên tiểu tử để bày mưu tính kế.
Tuân Úc nhịn không được cười ha ha.
- Quân minh à, ta không phải cười ngươi về chuyện này. Ta cười là vì ngươi có mắt mà không tròng.
- Giải thích cho ta?
Tuân Úc không giải thích mà cầm bản thảo đó đưa cho Đặng Tắc.
- Thúc tôn, ngươi tới giải thích cho hắn rõ.
Đặng Tắc đi tới nhận bản thảo rồi lật ngược tờ giấy lại, đem những lời Tào Bằng nói mà kể tỉ mỉ nội dung, giảng giải một lần. Điển Vi dần dần nheo con mắt lại, trên mặt từ từ nở một nụ cười vô cùng sáng lạn.
- Nói như vậy. Thứ này có thể làm được?
- Ngươi cũng có thể xem lại. Nếu như ngươi không muốn thì để nó lại cho ta, về sau ta sẽ tìm người thử nghiệm.
- Thử
Điển Vi vừa nghe, lập tức nóng nảy. Hắn không nói hai lời thì giằng lấy bản thảo trong tay Đặng Tắc, trợn mắt nhìn Tuân Úc nói:
- Đây là của ta!
Dáng dấp của y giống như một đứa trẻ con khiến cho Tuân Úc cười ha hả đùa.
- Quân Minh, nếu như ngươi thật có thể theo thứ này mà huấn luyện ra được một nhóm tinh binh thì đoán chừng chủ công sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi mà thảo luận.
- Hà hà, dù sao thì bây giờ nó là của ta.
Tuân Úc lắc đầu, bước ra ngoài phòng:
- Những lời A Phúc nói đều rất có lý. Chỉ có điều là khi ngươi huấn luyện thì nên thỉnh giáo ý kiến của A Phúc một chút. Tên tiểu tử này thoạt nhìn có vẻ có rất nhiều phương pháp hoàn toàn không giống bình thường. Ngoài ra, cho Thúc Tôn hắn luyện binh với ngươi cho khỏe người, chí ít như vậy ngươi còn có một vị Tư Mã.
Điển Vi giống như con gà con, gật đầu liên tục.
- Đi thôi. Đã xem qua bản lĩnh của tiểu Tào, bây giờ lĩnh giáo thêm bản lĩnh của đại Tào nữa.
Vô tình vô ý, cách xưng hô của Tuân Úc với một nhà Tào Bằng đã thay đổi hẳn. Đại Tào, Tiểu Tào. Đặng Tắc ở bên cạnh nghe rõ, không nhịn được cười hả hê!
Đi ra thư viện thì ba người đi hướng về phía lò rèn. Đúng lúc này thì thấy một người từ Ổ Bảo vội vàng chạy tới:
- Thúc Tôn, Thúc Tôn, không may rồi. A Phúc bọn họ bị người ta bắt đi.
- Hả?
Đặng Tắc không khỏi thất kinh, nhìn kỹ người vừa chạy đến chính là Đặng Cự Nghiệp. Đặng Cự Nghiệp lúc này nhìn qua rất hoảng loạn. Không nói quần áo tả tơi, trên mặt còn có một vết đen dài. Điên Vi vừa thấy không nhịn được giận dữ.
- Tên vô lại nào dám sinh sự?
Tên vô lại này rất khó lường.
***** Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.net
Tào Bằng, Điển Mãn bốn người cùng Trương thị và Tào Nam đều nhắm hướng Tây mà đi. Thời xưa, thầy thuốc cơ bản được chia làm hai loại.
Một loại là y sĩ tha phương vân du bốn bể. Trong thời gian dài, loại thầy thuốc này đều là giả danh lửa đảo không có bản lĩnh thật sự gì. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như Hoa Đà danh tiếng, là thuộc về kiểu thầy thuốc tha phương. Người giống như Hoa Đà vân du bốn phương ngoài mục đích để phát triển thêm y thuật, tăng thêm tri thức thu được qua kinh nghiệm thực tế, còn có một khả năng là để có cơ hội giao lưu kết bạn quyền quý, tìm cách thăng quan tiến chức. Điều này thì cũng không biết được.
Còn có một loại nữa là "tọa đường y" (ngồi tại nhà). Đa phần thì họ ở một chỗ rồi mở y quán. Người như thế thường có một tiếng tăm nhất định, tại địa phương cũng có chút địa vị xã hội.
Hứa Đô trở thành đế đô cho nên không thiếu danh y. Rất nhiều danh y Lạc Dương, Trường An đều đến đây tấp nập mở y quán, mong có được danh tiếng lớn hơn nữa.
Tào Bằng cùng Trương thị và Tào Nam đi tới một y quan ở phía Tây có tên là Xuân Đường y quán. Ngồi ngay giữa y quán có một người tên là Tiếu Khôn, người không cao, béo ục ịch. Hắn khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc nửa trắng nửa đen, tiếng nói chậm rãi ung dung, mang theo một thổ ngữ Quan Trung cổ. Người này chính là tọa đường y Trường An, trốn theo Hán Đế đến Hứa Đô rồi nhanh chóng ổn định lập nghiệp ở đây. Trong khắp vùng Hứa Đô, không người nào mà không biết vị Tiếu Khôn tiếu tiên sinh này chuyên trị phụ khoa.
- Mẫu thân, tỷ tỷ, các người ở đây khám bệnh, ta cùng A Mãn ca ca đi mua vài thứ.
Trương thị liền gật đầu, cùng Tào Nam vào y quán. Điển Mãn thì lại lôi Tào Bằng đi thẳng ra ngoài.
- A Phúc, ta dẫn ngươi đến chỗ này, chắc rằng ngươi nhất định sẽ thích.
- Chỗ nào?
- Hà hà, ngươi tới rồi sẽ biết.
Tào Bằng vốn định mua một số vật dụng sinh hoạt, lại bị Điển Mãn lôi kéo, đi thẳng đến một cái đại viện. Đi vào trong sân Tào Bằng mới biết đây là một chỗ chuyên để đấu thú, cũng có thể nói là sân đấu khuyển (chọi chó) thì càng thích hợp hơn.
Trong những cuộc đấu khuyển này thì phần lớn dùng loại chó Sa Bì (chó Shar Pei) (2) đặc biệt từ Quảng Đông Nam Hải là chính.
Vào những năm cuối thời Đông Hán, loại chó Sa Bì này rất khó dạy bảo để chiến đấu, đều du nhập từ Nam Hải. Dân dần loại chó này đã trở thành một thú vui của các quan chức quý tộc vùng Trung Nguyên. Bởi vì da của chó Sa Bì nhão, không dễ bị cắn bị thương, nên chúng rất thích hợp để thuần dưỡng làm đấu khuyển. Đương nhiên, thời hậu thế về sau có rất nhiều hoạt động đấu khuyển tồn tại, mà cũng có rất nhiều loại đấu khuyển. Kiếp trước khi Tào Bằng phá án cũng đã thấy qua rất nhiều trận đấu khuyển đẫm máu. Loại đấu khuyển trước mặt không thể sánh bằng.
Có điều nhìn ra Điển Mãn thích thú vô cùng. Hai con sa bì đang cắn xé nhau ở giữa sân, khắp người đang nhễ nhại máu tươi. Những kẻ con em quyền quý hô hào la hét liên hồi, kẻ nào nhìn qua cũng hết sức kích động.
- Thế nào?
- Rất bình thường mà.
Điển Mãn rất hưng phấn nhưng khi nghe lời Tào Bằng nói thì thấy chẳng còn hứng thú gì nữa.
- A Mãn ca, đối với những trò vui này ta thật không có hứng thú. Hay là ngươi ở chỗ này chơi, ta đi mua ít đồ đạc. Lát nữa chúng ta gặp nhau ở y quán.
- Ngươi mua đồ gì vậy. Quay lại đây cho ta. A Phúc, ta nói cho ngươi hay, hôm nay cảnh này không phải có thể thấy nhiều lần, có rất nhiều chó tham chiến. Thế nào, ngươi có hứng thú cược một ván không?
Tào Bằng lắc đầu, nhìn mọi người đang hô hào cuồng nhiệt, hắn lại có phần ung dung. Những người này thật ra cũng chỉ là đánh cuộc với nhau. Ngẫm lại những năm cuối thời Đông Hán, những loại hình giải trí thực ra không có gì đặc sắc. Ngoài trừ mấy thứ ở ngoài kia ra, mọi hoạt động giải trí của mọi người hình như chỉ biết ăn uống, sinh con, mặt trời lên thì đi làm, mặt trời lặn thì đi ngủ. nghe qua thì tưởng như là một cuộc sống lành mạnh nhưng nghĩ kỹ thì đó là do thiếu thốn vật chất.
Đánh cuộc là bản tính bẩm sinh!
Chậm đã, nếu như ta…
________________________
Chú thích người dịch:
(1)Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn, nan tri như âm, động như lôi chấn. Có nghĩa là: Phải nhanh như gió, bí hiểm như rừng, lan tõa như lữa, vững như núi, bí mật như không, hành động như sấm sét.
(2) Hình chó Shar Pei
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.