So với một tháng trước, phủ Hổ Bôn còn vắng vẻ yên tĩnh, nay trong phủ đã sôi động hơn, nô bộc tỳ nữ cũng tăng lên.
Điển Mãn dẫn Tào Bằng tới thẳng sân.
Vừa tới đã nghe thấy tiếng gió rì rào trong sân, tiếng hổ gầm liên tục vang lên.
Điển Vi cởi trần, để lộ ra cơ bắp đen xì, rắn chắc. Một đôi kích bay lên xuống vèo vèo trong tay.
Tào Bằng và Điển Mãn đứng ở cửa, cũng không tiến vào trong.
Người như Điển Vi, khi luyện võ công vẫn nên tránh xa một chút sẽ an toàn hơn.
Đôi kích của Điển Vi bay qua bay lại rất đẹp, qua nhiều năm chiến đấu giúp các chiêu đánh của ông tràn đầy sát khí, khiến người khác không dám lại gần.
Kể cả Điển Mãn đã quen với việc luyện võ của Điển Vi cũng bị sát khí đó dọa cho xanh mặt.
Trái lại Tào Bằng say mê nhìn, như thể không hề chịu ảnh hưởng của sát khí đó. Xem tới đây, Điển Mãn đã thêm mấy phần kính phục.
- Hay.
Điển Vi thu kích lại, lập tức Tào Bằng vỗ tay khen ngợi.
- A Phúc, sao ngươi lại tới?
Tào Bằng vừa cười vừa nói:
- Lâu không gặp thúc phụ, trong lòng nhớ mong. Hôm nay đúng lúc phải vào thành giải quyết công chuyện nên tiện thể tới thăm.
- Ha ha ha, tên tiểu tử này cũng biết ăn nói.
Điển Vi cười sảng khoái, nhìn sắc mặt xanh xao của Điển Mãn, lập tức trùng mặt xuống.
Võ nghệ của Điển Mãn quả thực không kém, đã đạt tới đỉnh cao dịch cốt, lúc nào cũng có thể đột phá cổ chai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748153/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.