Trong tháng hai, Tào Tháo còn đưa đứa con cả của Điển Vi là Điển Mãn tấn phong làm Lang Trung, rồi lệnh cho Điển Mãn ở nhà, đợi khi hết một tuần sẽ đưa quan tài Điển Vi về quê hương Trần Lưu. Sau khi Điển Mãn mới đi được chưa lâu, có lẽ còn chưa ra khỏi khu vực Duyện Châu, thì không ngờ Điển Vi trở về.
Cho tới khi Tào Tháo nhận được thư của Mãn Sủng thì vừa vui vừa khóc...
- A Phúc! Trước mặt chính là Hứa Đô.
Điển Vi ghìm ngựa, chỉ về phía trước, giọng nói không giấu được sự vui mừng.
Lúc này đang là sáng sớm, phía chân trời vẫn còn đang le lói ánh dương, chỉ thấy thấp thoáng phía xa có một tòa thành lớn.
Từ sau khi ra khỏi Hắc Lư giản, đường đi hết sức thuận lợi.
Dĩnh Xuyên tương đối hòa thuận, nên đường đi cũng không mất nhiều thời gian.
Sau khi đi một đêm, cuối cùng cũng tới được Hứa Đô. Tào Bằng có thể hiểu được sự vui vẻ trong lòng Điển Vi. Hứa Đô chính là nhà của gã. Đối với Tào Bằng mà nói, nhìn tòa thành ở xa, hắn lại không thể vui nổi. Trong lòng hắn có chút gì đó không thể nói rõ nên lời, chẳng biết là đang tỉnh hay đang mơ. Hứa Đô đang ở ngay trước mắt hắn. Mà thứ hắn chờ đợi cũng chính là đây.
Nhưng khi thật sự đối diện với Hứa Đô, trong lòng hắn lại có cảm giác mông lung.
- Điển thúc phụ! Chúng ta đi thôi.
Âm thanh Tào Bằng có chút khác lạ nhưng Điển Vi cũng không nhận ra.
- Đúng! Chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748144/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.