Vương Mãi không hề thay đổi nhiều, chỉ hơi tiều tụy một chút.
So với trước đây, đôi lông mày đã bớt đi sự trẻ con mà thêm vào đó là sự trưởng thành. Gã mặc một cái áo ngắn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác. Trong tay cây xà mâu giơ ngang trước ngực mà đứng ngạo nghễ khiến cho người ta phải lùi bước.
- A Phúc!
Vương Mãi nhìn thấy rõ Tào Bằng liền kêu lên, nét mặt không giấu được sự mừng rỡ.
- Mậu bá! Mậu bá. Đều là người một nhà. Là người một nhà.
Không ai để ý đến khi Điển Vi xông vào, lão nhân tóc bạc hơi trượt nhẹ về phía sau, thân mình hơi khom xuống. Có lẽ do lão vốn còng cho nên ngay cả Điển Vi cũng không cảm nhận được. Cho tới khi Vương Mãi kêu lên, tất cả mới chú ý tới vị lão nhân. Nhưng lúc này, lão đã trở lại như lúc đầu.
Hắn nhẩy xuống khỏi bậc cửa, mới đi được vài bước đã thấy Vương Mãi quay đầu chạy vào trong đại sảnh.
- Đầu Hổ ca...
Không để Tào Bằng nói xong đã nghe Vương Mãi la lớn:
- Tỷ phu! Tỷ phu! A Phúc đã quay lại. Ta biết hắn nhất định sẽ quay lại. truyện được lấy tại TrumTruyen.net
Tào Bằng đứng nguyên tại chỗ mà ngây người.
"Tỷ phu?"
Vương Mãi là con trai duy nhất. Nếu như nói hắn có tỷ tỷ thì đó chính là Tào Nam.
"Tỷ phu! Chẳng lẽ là Đặng Tắc... Huynh ấy vẫn chưa chết sao?"
Có điều nghĩ kỹ, Tào Bằng cảm thấy bình thường. Vương Mãi còn sống thì với tính cách của gã nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748123/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.