Chương trước
Chương sau
Trời sáng rồi!
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, càng làm tăng thêm sắc xuân ấm áp.
Tào Bằng dụi dụi mắt, ngáp mấy cái rồi vươn vai. Gân cốt được giãn ra khiến hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn. Nhìn khắp căn phòng, Điển Vi vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tuy nhiên từ hơi thở nhè nhẹ ổn định của y, có thể thấy tình hình đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Ngụy Diên không ở trong phòng.
Chiếc đao long tước không bao giờ rời khỏi tay cũng biến mất.
Có điều Tào Bằng biết, Ngụy Diên không thể bỏ đi một mình. Ở đây còn người dẫn tiến của hắn, giờ hắn đi thì đi đâu được chứ? Nhìn qua cánh cửa sổ đang mở hờ, Tào Bằng nhìn thấy hai con ngựa Tây Lương đang cột bên ngoài nên càng chắc chắn Ngụy Diên chưa đi.
Bước ra khỏi phòng, hắn vệ sinh cá nhân đơn giản, người đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn đi đến cạnh Điển Vi, đưa tay ra xem lớp thuốc bôi trên người y. Thuốc mỡ màu đen qua một đêm đã biến thành màu hơi xám. Lấy tay gõ bên trên, mảng thuốc vỡ vụn, tự động rơi xuống, lộ ra vết thương bên dưới. Máu đã ngừng chảy nhưng vết xương vẫn rất khủng khiếp. Tào Bằng nhíu mày, bỏ một viên thuốc vào mồm nhai nát, sau đó đắp lên trên vết thương của Điển Vi. Hiệu quả của thuốc không tồi, ít nhất nhìn từ tình hình bây giờ, tốc độ hồi phục của Điển Vi cực kỳ nhanh.
Lúc Tào Bằng chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xúc miệng, Điển Vi đột nhiên cử động, mở to mắt.
Ánh sáng còn sót lại nơi khóe mắt, thấy bóng người mập mờ phía trước, Điển Vi không nói gì, bất ngờ ngồi dậy, túm chặt vào cổ đối phương…
Tào Bằng không kịp phòng bị nên bị Điển Vi véo ở cổ, suýt nữa nghẹt thở.
Sức lực của bàn tay to lớn đó thực sự quá đáng sợ. Giống như chiếc kìm sắt bấm chặt, Tào Bằng thậm chí có thể tưởng tượng, ngón tay Điển Vi chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể vặn đứt cổ hắn. Mặt đỏ phừng phừng, Tào Bằng đành giãy dụa vô vọng.
May mà, Điển Vi rất nhanh chóng nhìn rõ người trong tay mình…
"Ngươi là ai?"
Tào Bằng cố gắng đập vào cánh tay Điển Vi nhưng chỉ như con chuồn chuôn rung cột.
Điển Vi ngây người, lập tức có phản ứng buông tay ra ngay. Nhưng y vẫn không lơ là cảnh giác, nhìn chằm chằm Tào Bằng, ánh mắt sắc lạnh. Chỉ cần hắn dám có chút cử động là Điển Vi sẽ không do dự lấy mạng hắn.
Khụ khụ khụ…
Tào Bằng khom người thở hổn hển.
"Nhà ngươi báo đáp ân nhân vậy sao?"
"Ân nhân?"
Ánh mắt Điển Vi nhìn xa xăm nhưng lập tức nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
"Ngươi đã cứu ta? Không đúng, người cứu ta, ta nhận ra, chứ không phải một cậu bé như ngươi."
Lúc này Tào Bằng cũng ổn định lại, nhìn khuôn mặt đen xì của Điển Vi, giận dữ nói: "Người cao lớn giúp ngươi đánh nhau là bằng hữu của ta, người cuối cùng giết Tây Lương chủ tướng là ta. Ngay cả điều này ngươi cũng quên rồi sao? Nếu không phải ta giết chủ tướng của bọn chúng, ngươi đã mất mạng từ lâu… Vết thương trên người ngươi cũng là do ta đắp thuốc giúp, ngươi ban nãy suýt nữa giết chết ta, biết không?"
Đầu óc Điển Vi mơ hồ, hình như đã nghĩ ra điều gì. Text được lấy tại Truyện FULL
Trương Tín quả thực đã bị giết, chỉ là khi đó y đã kiệt sức, đầu óc quay cuồng, không nhìn rõ là ai ra tay.
Chả nhẽ chính là cậu bé trước mặt này sao?
"Cậu bé, ngươi cũng có thể giết người?"
Khó trách Điển Vi nghi ngờ, thân hình của Tào Bằng đúng là quá yếu đuối. Mặc dù đã luyện thái cực quyền một thời gian, cơ thể cải thiện hơn trước rất nhiều. Nhưng đó cũng chỉ là so với trước đây, còn trong mắt Điển Vi, Tào Bằng chỉ là một đứa trẻ…
Tào Bằng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Điển Vi nữa.
Điển Vi cũng cảm thấy vô vị liền chống người muốn đứng dậy.
"Nếu ngươi muốn chảy hết sạch máu thì hãy cử động đi. Ta phải nói rõ với ngươi, thuốc cầm máu và trị thương đã không còn nhiều nữa, tính ra chỉ cầm cự được hai lần nữa. Vết thương của ngươi vừa liền miệng, nếu cử động, vết thương sẽ rách, ta sẽ không giúp ngươi đắp thuốc tiếp nữa… Khạc, thuốc này làm từ gì? Sao mà ghê thế? Ngươi hãy nằm ngoan ngoãn, đừng để ta lo lắng vì ngươi nữa!"
Thuốc này quả thực rất khó chịu, lúc này trong miệng Tào Bằng tê cứng.
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, để Điền Vi lại một mình trong phòng. Ngồi trên sàn nhà, Điển Vi cúi đầu nhìn vết thương trên người, cảnh tượng ngày hôm qua tự nhiên hiện về. Đúng rồi, chủ công giờ ra sao? Có thoát khỏi nguy hiểm không?
"Cậu bé, cậu bé!"
Điển Vi hét lớn trong phòng.
Lát sau, Tào Bằng mới bước vào, hỏi với giọng không vui: "Đồ đen xì, ngươi lại có chuyện gì nữa thế?"
"Đây là đâu? Ngươi biết chủ công nhà ta…."
"Chủ công của ngươi sẽ không sao đâu!"Tào Bằng ngắt lời, lau các giọt nước trên mặt rồi nói: "Chiến tướng dưới trướng Tào công có vô số, không phải chỉ có mình Điển Vi ngươi có kinh nghiệm chiến đấu. Bên cạnh hắn nhiều người thế, chắc chắn rút lui an toàn… Đây là Đại Vương Cương, cách Uyển Thành một đoạn đường nữa. Nếu ngươi muốn quay về tiếp tục bảo vệ Tào Công thì ngoan ngoãn dưỡng thương đi."
Ánh mắt Điển Vi lóe lên sự khó hiểu.
"Cậu bé, ngươi là ai, sao biết chủ công ta là ai?"
"Ngớ ngẩn, Uyển Thành đại chiến, một bên là Tiểu Trương tướng quân, một bên là Tào Công. Quân Tây Lương đã truy sát ngươi thì chắc chắn chính là người của Tào Công. Xin ngươi lần sau suy nghĩ cái, vấn đề này, ta thực sự lười trả lời lắm… Ta tên là Tào Bằng, người hôm qua chung vai sát cánh tác chiến với ngươi tên là Ngụy Diên. Đúng rồi, Ngụy đại ca chuẩn bị tới nhờ cậy Tào Công, ngươi có thể dẫn tiến cho huynh ấy chứ?"
Tào Bằng châm chọc nhưng Điển Vi không hề tức giận.
Hắn ngây người, liếc nhìn bộ áo giáp vấy máu trên người Tào Bằng, chợt hỏi: "Tiểu ân nhân, ngươi là…"
"Tà là người Niết Dương, được Lưu Biểu triệu tập.
Ngụy đại ca là người Nghĩa Dương, là một vị tướng ở Nghĩa Dương thuộc quận Nam Dương. Chỉ vì đắc tội với quan lớn mà gặp nạn trên đường đi hộ tống lương thảo tới Uyển thành. Giờ hắn có nhà nhưng khó về, vì thế muốn nương tựa ở chỗ Tào Công, cố gây dựng công danh. Điển Vi, ngươi có thể giới thiệu được không?"
"Ngươi, biết tên của ta?"
Tào Bằng thở dài, lắc đầu nói: "Vừa bảo ngươi hãy hỏi những câu có lý một tý, kết quả chưa được hai câu, ngươi lại… quân Uyển thành hô to như thế… Điển Vi đứng lại! Ngươi nói xem, ta có thể không biết ngươi là ai sao? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Ngay cả Điển Vi cũng thấy, câu hỏi của mình ban nãy hơi ngốc nghếch.
Cậu bé trước mặt ăn nói rất sắc sảo, thế nhưng không hiểu tại sao, Điển Vi không tức giận nổi.
Hắn không nhịn được liền bật cười, "võ nghệ của Ngụy đại ca đó không kém, mặc dù không so được với ta nhưng cũng được coi là cao thủ. Nếu y muốn cậy nhờ Tào Công, đương nhiên ta sẽ tiến cử y. Nếu y muốn, ta có thể để hắn làm cận vệ của ta trước, như thế cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tào Công hơn. Có điều, muốn được Tào Công xem trọng thì phải xem bản lĩnh của y, ta cũng chỉ có thể giới thiệu."
Đối với nguyên tắc dùng người của Tào Tháo, Tào Bằng cũng không rõ lắm.
Có điều, được làm thân vệ của Điền Vi, chắc chắn càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tào Tháo.
Tào Bằng tin rằng, Ngụy Diên là người có bản lĩnh thật sự. Chỉ cần cho y một vài cơ hội, nói không chừng sẽ được Tào Tháo xem trọng, thậm chí trọng dụng.
"Vậy, ta xin đa tạ!"
Tào Bằng nói xong liền đi sang bên cạnh, cầm chiếc túi da hổ của Điển Vi rồi đeo chéo trên người.
"Cậu bé, đó hình như là đồ của ta mà."
"Mượn một tý không được sao?" Tào Bằng cười, nhìn Điển Vi nói: "ta đã cứu mạng ngươi, còn đắp thuốc nữa, thu lại một ít cũng bình thường mà. Tử Lộ trước đây làm việc tốt, từ chối tiền thưởng của người khác, nhưng Tử Công cũng làm việc tốt tương tự lại nhận sự đền ơn của người khác. Khổng thánh nhân lại không trách cứ Tử Công, trái lại còn khen thưởng hắn. Khi Tử Lộ hỏi, Khổng thánh nhân nói: "Nếu tất cả mọi người đều giống như ngươi, làm việc tốt mà không được đền đáp lại, ai còn tiếp tục muốn làm việc tốt nữa? Cách làm của Tử Công có thể khiến càng nhiều người hơn nữa làm việc tốt… Ngươi xem, Khổng thánh nhân đã nói vậy, ta cũng nghe theo lời giáo huấn của tiên hiền. Vì thế, ta lấy túi da đi cũng rất bình thường."
Điền Vi nhìn Tào Bằng bằng ánh mắt ngỡ ngàng, chỉ thấy vẻ mặt tươi cười của hắn đặc biệt rạng rỡ.
"Cậu bé, cậu từng đọc sách chưa?"
"Hừ!"
Tào Bằng cúi người xuống, cắm thanh kiếm ngắn vào thắt lưng, sau đó xé quần áo ra, bịt mũi dao rồi quấn lại, đặt ở bên cạnh.
"Viên cầm máu này, ngươi tạm thời không cần, ta sẽ mang đi."
Ngươi hãy giữ lấy thuốc trị thương, khoảng 6 tiếng đổi một lần. Cơ thể ngươi cường tráng, vết thương hồi phục rất nhanh. Có lẽ thay thêm hai lần nữa sẽ đóng vảy. Chỉ cần không vận động mạnh, chắc chắn sẽ khỏe lại rất nhanh… Chuyện của Ngụy đại ca, xin nhờ ngươi đấy!"
"Cậu bé, ngươi là…"
Điền Vi nhìn các động tác của Tào Bằng với vẻ ngờ vực, đột nhiên cất giọng hỏi.
Tào Bằng nói: "Đến lúc ta đi rồi! Đáng nhẽ ta nên xuất phát từ hôm qua, không ngờ gặp phải chuyện của ngươi, làm lỡ mất một ngày."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.