Chương trước
Chương sau
Trong mắt của rất nhiều người, võ binh Nghĩa Dương không phải là binh lính được dạy dỗ bài bản. Nhưng Ngụy Bình lại biết rõ, những người ngày từ lâu đã hiểu rõ sống chết. Lúc ban đầu, họ là huynh đệ anh em, phụ tử cha con đều cùng ra trận. Trong sáu năm, bọn họ xem nhau là bằng hữu, đồng đội đồng tử. Cho nên bọn họ không hề quan tâm gì khác, chỉ giữ một lời thề là cùng tụ một chỗ. Người như vậy khi vùng lên chiến đấu sẽ sản sinh ra lực sát thương vô cùng lớn. Cũng từng là thành viên của Nghĩa Dương võ binh, Ngụy Bình rõ ràng hơn hết điều đó.
Nhưng tuy rằng Nghĩa Dương võ binh hung hãn thì nhân số không chiếm ưu thế. Một đội binh mã nhào tới vây chém, bọn họ hầu như một chọi ba, chọi bốn. Còn Ngụy Diên bị hơn mười người vây khốn. Một ánh trường đao lóe sáng ánh đao hung ác đánh xuống. Ngụy Diên song đao vung trên dưới tứ phía, ào ào rung động, mang theo một luồng đao khí vô cùng dữ dội, chiến đấu một chỗ với đối phương. Bên tai hắn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết… có tiếng huynh đệ của hắn, mà cũng có tiếng quân địch kêu rên!
Mắt hổ đỏ như máu, Ngụy Diên tay trái cầm đao đánh nát một tấm thuẫn rồi bước về phía trước. Tên binh lính trước mặt thấy vậy vội vã tránh thì Ngụy Diên đột nhiên chặn lại. Long tước đại đao sắc bén xẹt qua ngực một tên lính Kinh Châu, xé rách áo giáp, bổ một vết thương lớn. Tên lính Kinh Châu kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất. Xung quanh có vài tên binh lính Kinh Châu cùng gào thét, một tên bị Ngụy Diên đâm chết tại chỗ.
Chín trường mâu thủ, còn có thêm hai trường mâu thủ bị trọng thương đều chìm trong vũng máu. Binh lính Kinh Châu vì thế cũng phải trả giá hơn gấp đôi. Gần hai mươi người chết thảm trong tay Nghĩa Dương võ binh. Có điều, khi thấy đồng đội chết thảm càng khơi dậy sát khí hung tàn của lính Kinh Châu. Trên chiến trường, chỉ còn lại có một mình Ngụy Diên đang ngoan cố chống cự. Hắn thật lợi hại khi giết liên tiếp bảy người…
Ngụy Bình nở nụ cười hả hê! Hắn một mực chờ, chờ cơ hội tự tay giết Ngụy Diên. Có điều hắn biết là Ngụy Diên lợi hại, nên hắn không chịu động thủ. Mà hiện tại thì cơ hội đã đến! Ngụy Bình rút dao khỏi vỏ, đi nhanh về phía trước.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng bước chân nhẹ, trong lòng Ngụy Bình bất an, trong nháy mắt xoay người lại thì trúng một đao. Nhưng một đao này lại lạc vào khoảng không. Khóe mắt bị chói, nhưng khi hắn thấy một mũi nhọn lao đến thì cũng nghe thấy tiếng quát khẽ:
- Ngay cả chính huynh đệ của mình cũng không buông ta, ngươi làm sao phục chúng? Xuống địa ngục mà mơ mộng quân hầu của ngươi…
Theo tiếng động, mũi nhọn xẹt qua gáy hắn. Ngụy Bình thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng mũi đao xé rách da thịt hắn vang lên. Một chùm máu từ cần cổ hắn phun ra. Ngụy Bình mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: ai ai giết ta?
****
Vào giờ Tý, gió càng lúc càng lớn.
Thời tiết đang vào đầu xuân, âm cực mà dương sinh, âm dương giao hoa nên có nhiều mưa gió. Quận Nam Dương ở gần phía Nam nên mùa xuân có nhiều gió cũng là chuyện bình thường.
Tại doanh trại nơi Tịch Dương tụ, ngoại trừ một số ít binh linh canh gác ra, đại đa số đều trốn trong trại.
Toàn bộ doanh trại hết sức im lặng, ngoại trừ tiếng gió đang gào thét ra không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Mã Ngọc đi ra ngoài, thấy xung quanh vắng lặng liền lén lút tới bên một chiếc xe ngựa. Y moi từ trong người ra một cái hộp quẹt rồi hít sâu một hơi, hộp quẹt xuất hiện đốm lửa. Mã Ngọc ném nó vào trong xe rồi quay đầu bước đi.
Chỉ thấy ánh lửa bắt đầu bốc dần lên trên đống lương thảo kèm theo khói đen.
.........
Đặng Tắc nằm trên giường như đang ngủ say.
Hai tên Đao thuẫn thủ đứng ở cửa nhìn nhau rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Xa xa, trên đám xe quân nhu đang có khói bốc lên. Có điều trong đêm tối rất khó bị người phát giác. Cả hai tên Đao thuẫn thủ lắc mình vén trướng, nhẹ nhàng đi vào. Còn Đặng Tắc nằm trên giường vẫn không hề có động tĩnh.
Nét mặt của một gã Đao thuẫn thủ đầy sát khí và lạnh lùng.
Y nhẹ nhàng cầm lấy trường đao, nhấc cao chân, rón rén tới bên giường.
Trong trướng, dưới ánh nến, gương mặt của tên lính càng thêm dữ tợn. Chỉ thấy y cắn răng, giơ cao trường đao rồi chém xuống. Một tiếng động vang lên, Đặng Tắc vẫn không có phản ứng, cái đầu rơi xuống đất vỡ nát.
Thì ra là một cái áo khoác đen phủ lên một cái hũ.
Do hình dạng của nó, lại bị che một miếng vải đen nên nhìn chẳng khác nào một người thật.
Tên lính lặng đi một chút rồi bước về phía trước, hất đống chăn đệm lên. Dưới đống chăn đệm lại là một cái đệm, có điều bị cuộn lại rồi phủ một lớp chăn đệm khác lên. Cứ như vậy, nhìn từ ngoài vào chẳng khác gì một người đang ngủ. Tên lính gaiatj mình, quay đầu lại định nói chuyện thì bên tai vang lên tiếng của đồng bọn:
- Lão lục! Cẩn thận.
Một tia sáng từ sau giường lóe lên, Đặng Tắc đột nhiên xuất hiện, thiết kiếm đâm trúng vào hậu tâm của lão lục. Y trừng mắt như không tin được vào chuyện đã xảy ra. Tên lính cố gắng quay đầu lại, như muốn thấy rõ hung thủ là ai. Chỉ thấy Đặng Tắc cắn răng một cái rồi đột nhiên rút thanh kiếm khiến cho máu tươi phun đầy y phục của gã.
Một tiếng leng keng vang lên, cây trường đao rơi xuống đất.
Chiếc thuẫn cũng nằm trong vũng máu.
Cùng lúc đó, bên ngoài trước, đột nhiên vang lên những tiếng ầm ĩ:
- Đi lấy nước. Đi lấy nước....mau cứu lửa.
Đặng Tắc biến sắc quát lớn:
- Các ngươi dám đốt cháy đồ quân nhu. Có biết đây là tội mưu phản hay không?
Tên còn lại nhe răng cười.
- Mưu phản? Đúng vậy. Đây đúng là mưu phản...có điều không phải chúng ta mà là ngươi.
- Cái gì?
Đặng Tắc kinh ngạc nhìn đối phương, nào biết tên lính kia chẳng hề mở miệng, một tay giơ thuẫn, một tay cầm Hoàn đao bổ tới. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.net chấm c.o.m
- Đừng nói nhiều nữa. Xem đao.
Cương đao chém xuống với khí thế kinh người.
Hai tên lính này là do Ngụy Diên sai tới bảo vệ Đặng Tắc.
Nhưng không ngờ bây giờ chúng lại biến thành kẻ lấy mạng y. Những người này đều là lão binh Nghĩa Dương. Đao thủ là loại cận vệ. Trong cả Nghĩa Dương truân có hia mươi đao thủ, lực chiến đấu không hề tầm thường. Vừa rồi, sở dĩ Đặng Tắc có thể giết được một người đó hoàn toàn dựa vào đánh lén.
Thư sinh vào những năm cuối thời Đông Hán đều không phải cái loại trói gà không chặt.
Nho gia giảng sáu thứ trong đó cưỡi ngựa, bắn cung, đấu kiếm đều là chương trình học bắt buộc. Lúc này, rất nhiều danh sĩ hầu như ai cũng là cao thủ dùng kiếm. Tào Tháo, Viên Thiệu đều không cần phải nói. Vương Doãn hiến Điêu Thuyền, dùng kế liên hoàn tiêu diệt Đổng Trác, nhưng khi còn trẻ cũng vác kiếm đi lại khắp nơi.
Đặng Tắc cũng có học kiếm, đối phó với người bình thường cũng có thể được.
Nhưng hiện giờ, y phải đối mặt với một tên lính hung hãn, thân trải qua trăm trận chiến
Chỉ qua hai, ba hiệp, tên đao thủ đã đánh bay thanh kiếm của Đặng Tắc, nhấc chân đạp gã ngã ra đất.
Ngoài trướng, tiếng hò hét càng lúc càng to, thế nên động tĩnh trong trướng không làm cho ai để ý...
Đặng Tắc lúc này khó có thể bảo toàn được cho bản thân, mắt thấy tên đao thủ nhe răng vung đao đánh tới, gã chỉ biết cười khổ, nhắm mắt lại chờ chết.
- Tỷ phu!
Tấm vải của trướng được nhấc lên, một thiếu niên cầm xà mâu vọt vào trong.
Tên đao thủ ngần người, đao trong tay hơi lệch đi khiến cho nhát đao chém vào cánh tay của Đặng Tắc. Đặng Tắc đau quá, kêu lên một tiếng, cánh tay rơi xuống đất, máu chảy như suối mà ngất đi. Thiếu niên vừa mới vọt vào trong trướng đúng là Vương Mãi. Gã nghe thấy tiếng động bên ngoài liền lao ra khỏi trướng thì thấy trong doanh trại ngập tràn ánh lửa...
Đám phu xe và một đội đau thủ cầm binh khí trong tay điên cuồng chém giết binh lính Nghĩa Dương trong doanh trại.
Ở đây có những người ngày xưa là chiến hữu với nhau nên vừa mới thấy mặt không hề có phản ứng mà bị đối phương chém chết.
Vương Mãi cũng không để ý tới sự sống chết của những người đó.
Gã nhớ kỹ lời dặn của Tào Bằng là phải bảo vệ an toàn cho Đặng tắc.
Cho nên khi có biến, gã lập tức bỏ chạy tới doanh trướng, đồng thời trong lòng lại thêm kính trọng với Tào Bằng. "A Phúc đúng là đoán việc như thần."
Khi gã vọt vào trong trướng, thấy Đặng Tắc nằm trong vũng máu không hề nhúc nhích.
Vương Mãi nổi giận.
- Cẩu tặc! Dám hại tỷ phu của ta.
Lần này, gã bất chấp quy tắc trong quân, chỉ cảm thấy máu xộc lên đầu, hai mắt đỏ bừng.
Vương Mãi hét to một tiếng, dậm chân vọt tới mà đâm.
Tên đao thủ hoảng sợ, xoay người giơ thuẫn chắn. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, cây xà mâu trong tay Vương Mãi giống như một cây búa đập thẳng vào tấm thuẫn khiến cho nó dập nát. Lực lượng cực mạnh trong nháy mắt bẻ gẫy cánh tay cầm thuẫn. Tên đao thủ còn chưa kịp kêu thì xà mâu đã xé rách áo giáp, xuyên vào người. Vương Mãi hất cái thi thể bay ra ngoài. Rồi gã vọt tới bên cạnh Đặng Tắc, ôm lấy y.
- Tỷ phu! Tỷ phu! Huynh đừng có dọa ta.
Đặng Tắc tỉnh lại, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
- Đầu Hổ! Nhanh đi cứu a Phúc.
- Tỷ phu! Huynh cứ yên tâm. A Phúc đi theo Ngụy truân tướng không sao đâu... Hắn bảo ta bảo vệ huynh. Huynh đừng có việc gì, nếu không ta không còn mặt mũi nào đi gặp hắn.
Vương Mãi cuống tới mức suýt phát khóc.
Gã kéo một cái áo choàng, buộc vết thương của Đặng Tắc rồi xoay người xốc y lên lương, thuận tay cầm xà mâu.
- Tỷ phu! Huynh đừng sợ. Ta đưa huynh ra ngoài.
Đặng Tắc bị xốc lên lại ngất đi.
Vương Mãi không dám chần chừ, lao ra khỏi trướng.
Lúc này, trong doanh trại, ánh lửa ngập trời, chiến đấu đã tới lúc kết thúc. Binh lính Nghĩa Dương trong doanh trại chỉ còn hai mươi người. Còn lại đều là kẻ tù Cức Dương, cơ bản không có sức chiến đấu. Còn binh lính Nghĩa Dương bị chiến hữu giết cho không kịp trở tay, chết rất nhiều. Quan trọng nhất là đám phu xe và khổ sai đột nhiên biến thành binh lính có đao thương.
Với tình hình như vậy, binh lính Nghĩa Dương nhanh chóng tan rã.
Ở trong mắt Vương Mãi, trong doanh trại này tất cả đều là địch...
Xà mâu trong tay gã tung bay. Chỉ cần có người nào chặn đường, gã chẳng hề do dự giết chết. Thứ Vương Mãi học được chính là do Tào Bằng dạy, nó có tên là Đoạn Môn thương. Đoạn Môn thương là thương pháp từ Bạch Viên thông bối có tổng cộng tám thức. Nó do đại tông sư Bạch Viên thông bối quyền đời sau sáng chế ra. Nghe nói, nó dung hợp rất nhiều tinh hoa của các môn phái. Đoạn Môn thương đúng như tên của nó, dùng thương đoạt mạng. Vương Mãi cũng không phải là Đặng Tắc. Trước đây, gã đã có cơ bản, lại theo Tào Bằng tập võ, đồng thời luyện nhiều lần với Đường Cát nên chẳng hề có chút e ngại.
Gần như cứ mười bước gã lại giết một người, lấy thương đoạt mạng.
Từ trong trướng đi ra, Vương Mãi cũng không nhớ mình đã giết bao nhiêu người. Dù sao thì y phục của gã cũng đỏ màu máu. Trên xà mâu, máu tươi nhỏ tí tách. Sắc mặt Vương Mãi hết sức dữ tợn. Mắt thấy rắp ra khỏi doanh trại thì phía trước liên tục có những tiếng kêu.
Một tráng hán mặc hắc thiết giáp bị một đám người vây quanh, toàn thân đẫm máu.
Vương Mãi liếc mắt thì thấy đó đúng là Đường Cát. Gã do dự một chút rồi nhìn quanh thì thấy một con chiến mã màu đen.
- Đại Hắc.
Vương Mãi hé miệng huýt sáo, con ngựa lập tức chạy về phía gã.
Chỉ thấy gã vung mâu đâm một tên tặc binh. Khi con ngựa ô tới gần, liền hơi dừng lại một chút. Vương Mãi dậm chân nhảy lên, ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Gã vung xà mâu đập một cái đánh ngã một tên đao binh nằm trên mặt đất.
- Đường đại ca! Đi mau.
Vương Mãi và Đường Cát có quan hệ rất tốt. Mà gã đối với hán tử hồn hậu đó cũng rất kính trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.