Khi bầu trời tối đen, mọi người tập trung lại ăn một bữa cơm đơn giản. Ba người Đặng Tắc, Tào Bằng, Vương Mãi đều chuẩn bị xuất phát.
Đặng Tắc bỏ bộ trường bào, thay một chiếc áo chẽn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc giáp mỏng.
Giáp này được bện bằng những miếng sắt, giống với giáp ngực. Một bộ giáp thế này nặng chừng hai mươi cân, có thể mang lại sự phòng ngự. Chỉ có điều đối với Tào Bằng mà nói thì nó quá nặng cho nên Trương thị tháo miếng sắt, thay bằng một miếng da trâu khiến cho nó biến thành một bộ giáp da. Như vậy trọng lượng của bộ giáp nhẹ hơn nhiều, nên Tào Bằng mặc hoàn toàn thích hợp.
Vương Mãi cầm lấy xà mâu. Trải qua cải tạo, cái móc ở cổ tay đã biến thành một tấm thuẫn bảo vệ tay.
Vương Mãnh dắt ngựa ra khỏi chuồng, đứng ở ngoài sân.
Ba người Tào Bằng phấn chấn tinh thần, nhảy lên lưng ngựa.
Đặng Tắc đeo một cây kiếm còn Tào Bằng thì cầm đao ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
- Cha! Mẹ! Con đi.
- Tới thành Cửu Nữ, mọi chuyện phải cẩn thận, không nên xung đột với người khác...
Mặc dù Tào Bằng trải qua hai kiếp người nhưng nghe thấy vậy cũng vẫn cảm động.
- Mẹ cứ yên tâm.
Hắn xoay người trên lưng ngựa, nói với Tào Cấp:
- Cha! Sau khi chúng ta tới thành Cửu Nữ, người ở đây cũng không cần mở rộng. Dù sao thì Khoái Chính cũng không quy định thời gian, người cứ nghỉ ngơi trước, chờ chúng ta về rồi nói sau. Nếu có chuyện gì thì cha cứ thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748099/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.