Ai nói anh hùng không rơi nước mắt, chỉ là chưa chạm vào chỗ thương tâm thôi.
Tiếng khóc Hoa Ứng Đình rung trời, làm Anh Vương mới vừa đi đến ngoài cửa sợ tới mức lui về sau hai bước, hỏi Triệu Tam Tài canh giữ ở ngoài cửa: "Triệu công công, Hoa tướng quân...... Không có việc gì đi?"
Phụ hoàng bởi vì sự tình phát sinh vừa rồi, trách cứ hắn?
"Thỉnh Triệu công công giúp ta truyền đạt một chút, ta muốn cầu kiến phụ hoàng." Anh Vương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nghĩ muốn vào xem mới yên tâm.
"Vương gia thỉnh chờ một chút."
Sau khi Triệu Tam Tài tiến vào điện, thực mau tiếng khóc Hoa Ứng Đình liền biến mất. Anh Vương nhịn không được đưa đầu vào xem xét, Triệu Tam Tài đi ra: "Vương gia, bệ hạ gọi ngài đi vào."
Anh Vương bước đi tiến vào trong điện vừa thấy, Hoa tướng quân đứng ở bên cạnh, hốc mắt đỏ lên, thoạt nhìn như nhận hết ủy khuất. Sắc mặt phụ hoàng nhưng thật ra bình thường, nhìn không ra hỉ nộ.
"Phụ hoàng." Anh Vương hướng Xương Long Đế hành lễ nói, "Phụ hoàng, nhi thần hoài nghi cái Tạ ngự sử kia cố ý bôi đen một nhà Hoa tướng quân, là có người ở sau lưng sai sử."
Xương Long Đế vui mừng mà nhìn đứa con trai này, thế nhưng đã nguyện ý động não, thật là thật đáng mừng.
"Ân, có đạo lý." Xương Long Đế gật đầu: "Vậy ngươi cảm thấy, ai có khả năng nhất?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Tạ gia. Nhà bọn họ gặp phải tai họa lớn như vậy, khẳng định muốn đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac-thoi-quang-tao-tac-thoi-gian/783046/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.