Thấy Hoa Lưu Ly sợ lạnh, Thái tử cười: "Bên ngoài lạnh lẽo, sớm một chút trở về cùng Trường Không." Nói xong, hắn quay đầu lại liếc nhìn thanh đao bị quan viên Đại Lý Tự thu, ánh mắt lạnh dần.
"Điện hạ, vi thần cùng xá muội cáo lui." Hoa Trường Không không muốn gia nhập trong tranh đấu giữa các hoàng tử, hắn nghiêng đầu đánh ánh mắt cho tiểu muội, ý bảo nàng không nên lưu lại, đi nhanh lên.
Hoa Lưu Ly phúc thân với Thái tử, đi theo sau lưng Hoa Trường Không đến xe ngựa.
"Quận chúa." Điền Duệ Đống thấy Hoa Lưu Ly phải đi, chạy chậm đuổi theo, "Quận chúa, bỉ phủ có chút dược liệu chăm sóc thân thể suy yếu, ngày mai ta cho người làm đưa đến quý phủ được không?"
"Đa tạ Điền công tử, nhưng thân thể ta là bệnh xấu nhiều năm, cần phải từ từ điều dưỡng." Hoa Lưu Ly hiền dịu cười một tiếng, "Là thuốc ba phần độc, thân thể ta như vậy..."
Nàng thoải mái cười một tiếng: "Thôi, không nói những chuyện nhỏ nhặt này, Điền công tử, cáo từ."
Điền Duệ Đống hoảng hốt đưa mắt nhìn huynh muội Hoa gia rời đi, sau một lúc lâu mới lưu luyến không rời trở lại nơi xảy ra vụ án: "Cái gã sai vặt đó muốn giết Bản công tử đâu?"
Thái tử thấy Điền Duệ Đống mặt ngu đần, thở dài. Tổ truyền Điền Gia thật là đầu óc không tốt, thiếu chút nữa mất mạng, vẫn không quên lấy lòng cô nương.
Hoa gia nhiều thế hệ nổi danh, có thể mang binh đánh giặc đều là người thông minh, đời sau hai nhà này không thích hợp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac-thoi-quang-tao-tac-thoi-gian/251769/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.