Hơn nữa, đồng thời mật hàm Lâm Huy Chi thiếu chút nữa bị ám sát, bị đưa đến trên bàn Đế Vương.
Xương Long Đế trầm mặt nhìn mật hàm này xong, không nói gì. Thái giám phục vụ cúi thấp đầu cũng không dám thở mạnh, sợ chọc cho Đế Vương bất mãn.
Bên trong phòng yên tĩnh như bất động, không người nào có thể đánh vỡ.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, bước chân rất là nhẹ nhàng.
"Phụ hoàng."
Nghe được tiếng hô này, cung thị giữ cửa lại thấy buông lỏng.
Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y đi vào, ngọc thụ lâm phong, dung mạo lại thêm thoát phàm xuất chúng, hắn vừa xuất hiện, như cả đại điện cũng sáng rỡ vài phần.
Cung thị đều khom lưng hành lễ: "Thái tử điện hạ an."
Thái tử đi tới trước mặt Đế Vương, dáng vẻ có chút lười biếng, hắn hành một cái lễ với Xương Long Đế: "Trong triều ai không có mắt, chọc ngài tức giận?"
"Người nào gây chuyện bản lĩnh cũng kém con." Xương Long Đế nói lời ghét bỏ, thả mật hàm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn người vừa tới: "Hôm qua lão đại xây phủ, con đi theo uống rượu?"
"Đại ca muốn mời rượu nhi thần, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, nhi thần cũng không thể làm mất mặt mũi của huynh ấy." Thái tử lười biếng ngồi xuống ghế, "Đến lúc đó truyền ra lời đồn đãi huynh đệ chúng ta không hợp, khó chịu không phải là ngài?"
Xương Long Đế nhìn bộ dạng không có xương của hắn, muốn quát lớn đôi câu, lại không nỡ, không thể làm gì khác hơn là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac-thoi-quang-tao-tac-thoi-gian/251753/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.