Trời ơi!
100lần, chép khi nào mới xong, môn gì chứ môn lịch sử thì thôi rồi, khôngbiết là bao nhiêu trang. Sao số xui vậy nè. Tại hắn, đúng rồi tại hắn.Tôi liếc hắn, rủa thầm: “Nhắc thì nhắc từ sớm đi, không thì đưa chochép cũng được. Đúng là cái đồ con ông keo, cháu ông kiệt. Chẳng đượctích sự gì hết“.
Mà có ai nói trước cho tôi đâu, mới học ông thầy này lần đầu mà, lớp 10tôi đâu có học ổng, tôi lại không có kính chứ bộ, làm như tôi không muốn chép bài lắm không bằng.
- Sao? Không được à em?_Thầy nhắc nhở.
Tôi từ xưa đến giờ luôn tiết kiệm lời với "người lạ", một người tôi quenbiết thì tôi có thể nói rất nhiều, nói khi nào có người chặn họng tôilại thì tôi mới thôi, còn ông thầy này thì haiz...chẳng muốn nói làmgì, nhìn là biết người văn chương lênh láng, lí lẽ đầy mình, nói thì sợ bắt bẻ làm đuối lí lắm. Lỡ xui ở đâu đến, nói xằng nói bậy thì thầylại tăng thêm lần thì khổ. Đắng thật.
- Dạ, em sẽ nộp đúng thời hạn thưa thầy.
Thầy hài lòng giảng tiếp.
Khi vấn đề được giải quyết “rất ổn” như thế thì việc đầu tiên tôi làm khingồi xuống ghế lại là liếc hắn, tôi phải liếc cho cháy mặt hắn ra.Nhưng khi hắn nhận được cái liếc của tôi thì lại nhếch mép, chắc miệng thằng cha này chỉ dùng để nhếch thôi hay sao á.
Xong “tiết chép phạt” thì các tiết khác tôi cũng không bị xui nhiều thêm,ngoài việc bị đứng lên trả lời trong tình trạng không biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396785/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.