- Á á. Đau quá cô ơi. Mà chân em bị gì vậy cô?
- Chân em bong gân rồi.
Ôi là thế là không phải cưa chân đúng không?
- Để cô..._cô ép nhẹ vào chân tôi mà cứ như cô lấy búa đấm vào chân vậy, đau thấy ông nội rồi.
- Cô nhẹ tay thôi cô, á á.
- Chịu đau xíu đi em, lần sau đi đứng cho cẩn thận nghe chưa.
- Dạ. Mà khi nào mới khỏi vậy cô?
- Khỏi nhanh thôi, hơi sưng nhưng không bị nghiêm trọng lắm đâu. Mà em cũng nên đến bệnh viện để kiểm tra chính xác hơn.
- Dạ em biết rồi thưa cô, cám ơn cô. Chào cô em về lớp.
Tôi đứng dậy trong khó nhọc.
Cà nhắc ra cửa, cũng hên là chỉ bị một chân không là tiêu đời luôn rồi.
- Bạn nam khi nãy đâu rồi, dìu bạn về này._cô đến đỡ tôi.
- Cô ơi bạn đó về...
- Để mình giúp.
Bạn đây rồi.
- Cảm ơn mới nãy giúp mình nha.
Nói thật là tôi cũng thấy hơi phiền bạn ấy tại bạn này đâu phải là người làm tôi bị thương.
- Chuyện nên làm mà, giờ để mình cõng bạn vào lớp.
Bạn tốt quá, nhưng mặt mình không dày đến mức để bạn cõng ngang các lớpđâu, kì cục lắm. Mà còn là một mỹ nam như bạn, thật là mình còn muốnsống.
- Không dám làm phiền bạn đâu, mình tự đi được.
- Mình không phiền đâu.
Mình với bạn, cách xưng hô này thật không quen tí nào. Tao với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396761/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.