- Bạn nói gì? 
Hình như là tôi nghe lầm đúng không, cái gì về chung gì đấy. Tôi là dạng hay tưởng bở lắm nha. 
- Hôm nay Khoa không đi xe, Hân cho về với nhé! 
Tôi đổi kiếp rồi sao, cả năm đi xe ké, buổi sáng đi xe anh, buổi trưa vềvới thằng đó, khi học buổi chiều thì con bạn phóng xe máy chở đi. Cuộcsống đi nhờ đã hết rồi ư? Bây giờ trở thành cuộc sống được (bị) nhờ ư?Tự đi một mình được mấy ngày là có người muốn đi ké. Cứ như là: 
Gậm một khối căm hờn trong phòng ốc 
Ta nằm dài trông người đón người đưa 
Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ 
Giương xe của mình ra oai làm phước 
Nay lên tiên ta có xe tự bước... 
Ơ tịt mẹ nó rồi, mà thôi kệ... 
Hay quá Hân ơi, nhưng cũng xin lỗi bác Lữ, trách thì trách bài của bác hayquá, con học gần 3 năm mà vẫn nhớ như in. Mà bác không biết đấy thôi,fan trung thành của bác là con nhé, con cuồng bài này từ khi con học lớp 4 lận. 
Ây, vấn đề chính đâu. 
Àtheo các bạn thì việc về chung với bạn Khoa thì sao? Có nên về với bạnấy không? Mà chúng tôi không thân lắm, về cùng có kì... mà người takhông ngại xa lạ vẫn cõng mình vào phòng y tế đấy thôi. Sống trên đời là phải biết vong ân bội nghĩa, ế không, phải biết...ơ...câu nào hè, biếtơn người giúp, thôi thì cứ cho vậy đi. 
Người ta "mong chờ" như vậylàm sao mình dám nói "không bao giờ" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396733/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.