Mặt hắn đỏ á? Vì vừa chứng kiến khoảnh khắc lạ quá nên tôi bất giác núm tay hắn lại để nhìn thêm lần nữa.
Hắn quay mặt lại...
Tôi nhìn kĩ mặt hắn. Có đỏ gì đâu chứ, mặt vẫn tỉnh như vậy mà, còn nheomắt cười tôi nữa chứ. Nét cười càng đậm hơn. Có gì hay ho đâu mà cười.Cười nhe cả răng ra rồi. Tôi chột dạ. Tự vuốt mặt mình tìm thử có thứ gì dính vào mặt không.
- Cười gì mày - tôi nhìn hắn với vẻ đề phòng.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt mấp máy môi:
- Tại lâu rồi mới thấy mày...chủ động nắm tay tao.
Ớ...nhìn lại, buông tay hắn ra. Có lẽ mình vô duyên quá.
Tôi đã thả tay ra rồi vậy mà hắn vẫn đứng trân trân ở đó. Khùng cũng có giới hạn chứ, còn nhìn tôi không chớp mắt vậy hả.
- Đi đâu thì đi đi, đứng đây vướng víu, người khác không đi qua được bây giờ.
Tôi vừa nói vừa đẩy hắn đi chữa ngại. Cứ đứng tồ tồ đó có mà tôi không dám nhìn lên quá.
Nguyên Anh sau khi búng tai tôi rõ đau thì giờ đã đến chỗ bàn mấy đứa con trai nhập bọn rồi, còn cười rất sảng khoái nữa chứ. Nhìn cái mặt của hắnkìa, chưa thấy ai thích ứng nhanh như thằng này, chưa gì mà mới ngồixuống đã biết chuyện chi để cười rồi.
- Hân, qua đây nhờ tí đi. Lẹ lên, lẹ lên, tao với con Hương đang chơipikachu mà bị bí. Lẹ lên qua đây tìm giúp coi, sắp hết giờ rồi!!
Định mệnh, thì ra mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396720/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.