Con người lâu lâucũng có vài cái lạ thật, cấm thì muốn làm, ví dụ như cấm xem là cứ xem,cấm sử dụng tài liệu thì cứ sử dụng. Đến khi cho thả cửa thì chả thèmlàm mới chết chứ. Lớp trưởng là điển hình rồi, mà không biết sao hôm nay lại vào đây nữa, em đâu rồi không biết.
- Gọi gì tao hả?
Vừa nói tôi vừa rút khăn giấy ướt lau mặt cho tỉnh lại. Hôm nay tôi rất mệt, cũng chập chờn lắm, nên nghe không nhớ gì hết.
Thật chứ làm con gái, có sung sướng gì đâu.
Còn cái thằng này nữa, hỏi mà không chịu nói gì hết vậy.
- Không nói thì thôi, tao mệt lắm, đừng làm phiền nữa.
- Sao vậy? Mệt à?
- Hở?
Tôi dù sao cũng là người tốt, không bao giờ phớt lờ bạn bè, bạn bè nói phải nghe mà tiếp lời, mình không nói gì thì người ta lại bảo mình khinh.Nên có người hỏi thì tôi phải trả lời tận tình thôi.
- Ừ, mày thấy đó, đang mệt lắm. Anh à, lát nữa còn 2 môn phải chép bài, có gì...có gì chép...chép bài giùm nha..nha.
Không phản ứng.
- Tao đau bụng...thật đấy...tao còn hơi nhức đầu.
Xong tôi còn đưa tay ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn lắm, đưa tay lên đầu xoa tháidương. Mà thật là tôi đau bụng thật, chưa bao giờ tôi thật như hôm nay.Còn môn công nghệ rồi công dân nữa chứ, cơ bản là không thích chép bài,dù sao đến thi thì cũng photo đề cương. Cũng do là gương mẫu quá nên mới kêu chép giùm thôi đó, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-khong-thich-yeu-may-dau/2396716/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.