Lúc này Vệ Khang cũng đã hồn vía lên mây, thanh Hỗn Độn thần thương kia của Khương Tư Nam quét ngang hư không bốn phía, phong mang không gì sánh nổi, bây giờ hắn đã chống đỡ đến cực hạn, căn bản không phải đối thủ của Khương Tư Nam.
Vừa nghe thấy lời Tần Minh, hắn lập tức không nói nửa lời, cấp tốc bay đến nơi xa.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, đạp ra một bước, cả người hóa thành một đạo thần hồng, ngang trời mà đến.
Hơn nữa một đạo quang mang mênh mông bắn ra từ trên lồng ngực Khương Tư Nam, tốc độ Vệ Khang tức thì biến chậm đi nhiều, Khương Tư Nam dễ dàng đuổi tới hắn sau lưng hắn.
- Cái gì?! Cánh nhiên là lực lượng thời gian?
Vệ Khang kinh hồn bạt vía, trong mắt đầy vẻ kinh hãi khó mà tin tưởng.
Phốc!
Hắn hơi cắn răng, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, lúc này chỉ nghĩ làm cách nào để thoát được một mạng, hơi đâu còn lo lắng cái khác? Đồng thời trong lòng hắn cũng hối hận không thôi, nếu sớm biết tiểu tử Khương Tư Nam này khủng bố như thế, đánh chết hắn cũng không dám bám theo.
- Nhưng mà, đã muộn!
Cho dù hắn lấy tinh huyết thúc giục, để tốc độ gia tăng một đoạn lớn, nhưng dưới lực lượng giảm tốc của thời gian, nháy mắt phong mang Hỗn Độn thần thương đã đi đến sau lưng.
- Đừng mà...
Vệ Khang kêu thảm một tiếng, trong mắt đầy vẻ không cam tâm và hối hận, nhưng cả người đã bị Hỗn Độn thần thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tien-de/1465135/chuong-1494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.