Chương trước
Chương sau
- Mang về rồi là tốt, đừng can thiệp hắn trưởng thành, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng có ra tay!
Lão giả thân mặc đạo bào trắng chậm rãi nói.
- Tiểu tử này còn chưa được rèn luyện trong áp lực, chẳng qua thời gian đã không nhiều, hắn là người Bàn Tổ coi trọng, tất phải tận hết khả năng để hắn trưởng thành lên!
Lão giả thân mặc đạo bào đen cũng thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia tang thương.
- Hai ngươi yên tâm đi! Ở trong Hỗn Độn vực hải chỉ cần đừng chết là được, giờ còn có thể đương cự được công kích từ Hỗn Độn thú chứ? Đừng để đến lúc đó đề kháng không nổi, phải để ta ra tay!
Cổ Đạo Nhất chẳng hề để ý cười hắc hắc nói.
- Yên tâm! Trong vòng trăm năm, không có vấn đề!
Hắc bạch lão giả nhìn nhau, trịnh trọng nói.
- Chỉ có trăm năm thôi ư?
Cổ Đạo Nhất đột nhiên đứng dậy, trong mắt chớp qua một tia thần mang ngưng trọng.
- Đại kiếp không xa...
Tiếng thở dài thong thả truyền ra từ trong không gian vô danh, mang theo một tia tang thương, đành chịu và quyết tuyệt.
...
Thái Tiêu Thiên, trong một nơi không gian thần bí nào đó.
Từng tòa tiên sơn, thần nhạc cấu trúc thành trận pháp cường đại, tiên quang tung trào như biển, khắp nơi đều là bảo đằng bảo dược, thần bí mà hạo hãn.
Đây chính là nơi đặt trụ sở Thái Sơ Thánh Địa tại Tiên giới, làm một thế lực cấp Đại Đế, triển hiện ra khí tượng vô cùng cường thịnh.
Lúc này, trong một tòa Hỗn Độn cổ điện giữa hư không.
Hai lão giả đột nhiên mở mắt.
Một người thân mặc đạo bào màu xanh lá, nhìn có vẻ sâu không lường được, trong mắt đầy duệ trí, chỉ là lúc này đang rất là mệt mỏi.
Một người khác thân mặc giáp trụ màu đen, nét mặt uy nghiêm, khắp người sát khí đằng đằng, râu tóc dựng đứng, mâu quang chớp mở như điện, phảng phất có cảnh tượng khai thiên tích địa hiện ra trong đó.
- Ta hao phí một vạn năm tu vị, cùng một gốc Hỗn Độn bảo dược, cuối cùng suy tính ra tung tích tiểu tử kia, không ngờ, hắn cánh nhiên đã đi tới Thái Tiêu Thiên!
Trong mắt lão giả thân mặc đạo bào màu xanh lá hiện ra một tia kích động.
- Cái gì? Ở nơi nào trong Thái Tiêu Thiên?
Ánh mắt lão giả còn lại chợt lóe.
- Thần Tiên học viện!
- Cái gì?!
Lão giả uy nghiêm khẽ nhíu mày:
- Thế thì khó rồi, Thái Sơ Thánh Địa ta tuy không sợ Thần Tiên học viện, nhưng cũng không thể dễ dàng nảy sinh tranh chấp với bọn họ.
- Cái đó thì không sao! Ở trong Thần Tiên học viện ngược lại mới dễ khiến chúng ta đắc thủ! Ngươi đừng quên Từ Tử Lăng hiện đang ở trong Thần Tiên học viện, hơn nữa còn là một trong mười đại Thánh Vương của Thần Tiên học viện, nếu hắn ra tay, nhất định có thể bắt được tiểu tử kia!
Lão giả thân mặc đạo bào màu xanh lá chậm rãi nói.
- Từ Tử Lăng ư? Không sai! Giờ cũng nên tới lúc sử dụng hắn, Hồng Mông Tạo Hóa tháp tất phải được đến, lão tổ đã truyền lời, không tiếc hết thảy đại giá! Lần này nếu không phải lão tổ bị dây dưa, chỉ sợ hắn cũng đã trở về từ trong Hỗn Độn vực hải, chúng ta nhất định phải được đến Hồng Mông Tạo Hóa tháp trước lúc lão tổ trở về!
Lão giả nét mặt uy nghiêm sát khí đằng đằng nói.
- Chúng ta nhất định phải ra tay trước mấy nhà thế lực kia, việc này chỉ có thể khe khẽ mà làm, không thể gióng trống khua chiêng! Đại kiếp không xa! Chỉ có kiện đồ vật đó mới có thể tránh qua lần đại kiếp thảm thiết vô lượng này, đây không chỉ là chuyện riêng của cá nhân lão tổ, mà là đại sự của trọn cả Thái Sơ Thánh Địa chúng ta! Truyền tấn cho Từ Tử Lăng đi!
Trong mắt lão giả thân mặc đạo bào màu xanh lá cũng hiện ra sát cơ hừng hực.
Hai người bọn họ hiện nay chính là hai Tiên Vương cường đại nhất của Thái Sơ Thánh Địa, cũng là chưởng giáo chân nhân và thái thượng trưởng lão của Thái Sơ Thánh Địa, vừa rồi đã lợi dụng mạc đại thần thông, cuối cùng suy tính ra tung tích Khương Tư Nam.
...
Giờ chín tầng trời Tiên giới, bề ngoài nhìn có vẻ rất là bình tĩnh.
Nhưng trong bóng tối lại cuộn trào sóng ngầm, ám lưu tuôn động, toàn bộ phiến thiên địa phảng phất sắp tràn ra một cỗ khí tức đại phá diệt.
Những người tu vị tuyệt cường kia, đặc biệt là cường giả cấp bậc Tiên Vương trở lên đều ngửi được cảm giác khác thường.
Mưa gió nổi lên, vòm trời chao đảo.
Chỉ là, lúc này Khương Tư Nam lại đang sa vào trong một cảnh giới cực kỳ huyền diệu, hoàn toàn không biết gì về chuyện ở bên ngoài.
Hắn đã xác định, khi ở trong Cửu Dương Huyết Trì, bảy đạo tỏa liên mà mình mở ra trong lúc vô tình chính là phong cấm chi tỏa.
Hơn nữa vừa nãy trong lúc trắc thí, bởi huyết mạch hắn luyện hóa chín đại bản nguyên chi lực, phản bản quy nguyên, hình thành Hồng Mông tử khí vô cùng thần diệu, thế nên trong tối tăm hắn cánh nhiên trực tiếp đột phá đạo phong cấm chi tỏa thứ tám, Khí chi khóa, khiến nhị sư huynh và đám người Hổ tử đều trợn mắt há mồm.
Thậm chí sau khi đột phá đạo phong cấm chi tỏa thứ tám, Khương Tư Nam cảm giác được nhận biết của mình đối với phiến thiên địa này lại rõ nét rất nhiều.
Trước kia rất nhiều chỗ mơ hồ, nay vừa đụng tức thông, thành thế nước lên thuyền lên, đặc biệt là khắp người tung trào thần lực như biển, lúc này như được bao phủ bởi một tầng khí tức bất hủ bất diệt.
Đây là một loại ngộ đạo thần bí, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Khương Tư Nam vốn cũng đã ngưng luyện ra sồ hình thế giới, Ngũ Hành thiên trụ thành cột trụ cho thế giới, lúc này lại càng thêm viên mãn không chút tì vết.
Biến thứ năm Ngũ Hành biến, nhờ cơ thể Khương Tư Nam dung hợp ngũ đại bản nguyên chi lực, giờ cứ thế mà tự nhiên đột phá.
Hiện nay chỉ thiếu một cơ hội, Khương Tư Nam liền có thể lĩnh ngộ thực chất của thế giới bản nguyên, sau đó để sồ hình thế giới triệt để tiến hóa thành tiểu thế giới của bản thân hắn.
- Nhị sư huynh, vừa nãy ngươi có nhìn xếp hạng Tân Duệ bảng không? Tiểu sư đệ cánh nhiên trực tiếp được lão gia hoả định là người xếp đầu, đám gia hỏa Đế Tiên viện đều vì thế mà tạc ổ, trực tiếp chặn ngoài sơn cốc Cổ Thần viện, ồn ào nói muốn khiêu chiến tiểu sư đệ! Lão gia hoả đây là muốn gác tiểu sư đệ gác lên giàn lửa a!
Hổ tử nhìn Khương Tư Nam trên tế đàn, cười khổ một tiếng nói.
- Đấy không tính là là gác trên lửa nướng! Sư thúc tổ làm việc trước nay đều rất đáng tin, ngươi phải biết, lần này sư thúc tổ còn chuyên môn đi một chuyến, mang tiểu sư đệ về đây, tiểu sư đệ này của chúng ta đâu có đơn giản, ta lại cảm thấy xếp thứ nhất mới thích hợp!
Hoàng Tử Hiết khẽ cười đáp, trong mắt chớp qua một tia thâm ý.
- Không sai! Tiểu sư đệ Cổ Thần viện chúng ta xếp hạng nhất trên Tân Duệ bảng, bọn họ ai dám không phục? Không phục thì trực tiếp đánh gãy chân, ném ra ngoài! Dám chặn trước cửa lớn Cổ Thần viện, ta cũng muốn nhìn xem thử, là ai ăn gan hùm tim gấu mà lớn lối như thế!
Tên cuồng chiến đấu Mạnh Cuồng vừa nghe cửa lớn Cổ Thần viện bị người lấp kín, lập tức cả giận, tưởng muốn đi ra, lại bị Hổ tử kéo lại.
- Tam sư huynh, ngươi nói không sai! Tiểu sư đệ đứng đầu trên Tân Duệ bảng, ta cũng cho là xứng đáng, chẳng qua đám gia hỏa ngoài kia đều là đệ tử mới, tu vi đại để là Kim Tiên viên mãn, nếu ngươi ra tay, chẳng phải nhấc cao bọn chúng? Không sao, đợi tiểu sư đệ xuất quan, hung hăng đánh chúng một trận!
Hổ tử vội vàng khuyên bảo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.