Chương trước
Chương sau
- Đến cùng là thứ gì? Chẳng lẽ bây giờ ta phải tiến lên hai tầng thế giới sau cùng? Nếu như thế, e là rất có khả năng sẽ đụng đầu với những cường giả Chân Tiên kia!
Khương Tư Nam thoáng chút trầm ngâm.
Hắn vốn tính toán vượt qua hư vô hỏa tai ở chỗ này, rốt cuộc đối với hắn thế giới mặt trời là nơi thích hợp để đột phá nhất.
Nhưng mà, sau khi cảm nhận được loại triệu hoán kỳ dị kia, dự tính ban đầu không khỏi dao động.
- Ta cảm giác được thứ nằm trong hai tầng trên cùng kia cực kỳ quan trọng, cũng được, cứ đi thử xem thế nào!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, cuối cùng quyết định không dừng lại lâu trong thế giới mặt trời mà tiến thẳng lên tầng thế giới thứ tám.
Trong thế giới mặt trời, thiên uy tràn khắp, phảng phất có một tòa thần sơn áp trên đầu chúng nhân, ngay cả cường giả Chí Tôn tưởng muốn bay lên cũng cực kỳ gian nan.
Mà môn hộ thông tới tầng thế giới thứ tám nằm ngay trên chín tầng trời, vậy nên trừ cường giả Chân Tiên và một ít Chí Tôn cường đại ra, đa phần những người khác đều chọn ở lại tu luyện trong thế giới mặt trời.
Chẳng qua loại thiên uy đó đối với Khương Tư Nam mà nói thì căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.
Bởi thế, hắn xuyên qua dương sát chi khí nồng nặc, nhún người bay lên môn hộ trên chín tầng trời.
- Nơi đó là cái gì?
Ánh mắt Khương Tư Nam chớp động, hắn đột nhiên nhìn thấy, ở trên thiên không, Âm Sát chi khí mênh mông vô cùng tận, Chí Dương chi khí tràn ngập, trong đó có một mặt trời vô cùng khổng lồ.
Mặt trời kia phảng phất lớn hơn hẳn các mặt trời chung quanh, hơn nữa trên mặt trời ẩn ước tồn tại kiến trúc thần bí nào đó.
Khương Tư Nam suy nghĩ một lát, lập tức nhún người bay về phía mặt trời kia.
Oanh!
Hỏa diễm nóng rực tràn khắp, nơi nơi đều là Chí Dương linh khí, quang mang vô tận lấp lánh, sáng rực đến độ người không mở mắt ra được.
Lúc Khương Tư Nam dần dần tiếp cận mặt trời kia thì mới phát hiện, thì ra trên đó cánh nhiên có một tòa cung điện!
Tòa cung điện này nhìn có vẻ rất cổ phác, dùng nham thạch đen bóng dựng lên, hơn nữa ngoài cung điện có một cây cổ thụ đỏ rực, tán cây như vòm trời, rải xuống từng luồng quang mang đỏ chói.
- Cánh nhiên là một gốc thiên địa linh căn hiếm thấy! Phù Tang thần thụ!
Nhãn thần Khương Tư Nam khẽ chấn, thì thào nói.
Nhưng lúc này hắn cũng phát hiện, dưới Phù Tang thần thụ cánh nhiên có một đám người đang ngồi, ai nấy đều có khí tức cường đại, nuốt nhổ mây mù, hấp thu Chí Dương chi lực ở xung quanh.
- Thì ra là các ngươi!
Nhìn thấy nhóm người này, nhãn thần Khương Tư Nam chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một trận cười lạnh.
Đám người bàn tọa dưới Phù Tang thần thụ, Khương Tư Nam vừa nhìn liền nhận ra, là người của Mộ Dung tộc, Tổ Tộc cùng Sư Tộc, trong đó có mấy người hắn quen biết như Mộ Dung Quán và Mộ Dung Thịnh, Tổ Tú và Sư Chung!
Mặc dù hắn không quen biết ba vị gia chủ Mộ Dung Thừa Đức, Tổ Dương cùng Sư Khôn, nhưng từ phục sức và khí tức thì cũng có thể đại khái phân biện ra thân phận bọn họ.
Lúc Khương Tư Nam phát hiện bọn họ, bọn họ cũng đồng dạng phát hiện Khương Tư Nam.
- Khương Tư Nam?!
Nhãn thần Tổ Dương chợt lóe, trên mặt lập tức toát ra thần sắc vừa nghi hoặc lại vừa kinh hỉ.
Nghi hoặc là bởi, Khương Tư Nam chẳng phải nên ở cùng một chỗ với đám người Khương Tộc ư? Sao lại một mình tới đây? Mà kinh hỉ chính là, nếu hắn có thể bắt lại Khương Tư Nam, đưa đến trước mặt lão tổ tông, đấy không khác gì một kiện công lớn!
Hiện nay Mộ Dung tộc, Tổ Tộc cùng Sư Tộc đã triệt để cấu kết lại, hơn nữa còn phát hiện nơi bí ẩn trên chín tầng trời này, hiệu suất khi hấp thu linh khí dưới gốc Phù Tang có thể đề thăng trên trăm lần, chỉ mới chút thời gian ngắn ngủi, lứa đệ tử tuổi trẻ mà bọn hắn mang theo về cơ bản đều đã đột phá đến Chí Tôn chi cảnh.
Nhưng không ngờ được rằng, cánh nhiên lại sẽ đụng độ Khương Tư Nam ở đây!
- Khương Tư Nam, ngươi cũng dám tới thế giới mặt trời?! Đúng là không biết chết sống!
Tổ Dương cười lạnh một tiếng, uy áp Chí Tôn mênh mông vô ngần tràn ngập ra, hắn chính là Chí Tôn nhất tai, hơn nữa còn được tôi luyện trong thế giới mặt trời, hắn cảm thấy rất nhanh mình liền có thể vượt qua hư vô hoả tai, trở thành Chí Tôn nhị tai.
Trong khi Khương Tư Nam chẳng qua mới vừa đột phá Chí Tôn cảnh thôi, hắn cho là chỉ cần mình phóng ra uy áp, Khương Tư Nam sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt.
Nhưng mà, hắn thất vọng rồi, đối mặt với uy áp cường đại không gì sánh nổi, thần sắc Khương Tư Nam vẫn cứ bình tĩnh, phảng phất không có chút cảm giác nào.
- Ngươi là ai? Tộc nhân Khương Tộc ta đang ở đâu?
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói.
Sư Chung đứng ở bên người Tổ Dương lập tức nhảy ra, cuối cùng hắn đã tìm được cơ hội, Sư Tộc vốn là chó săn của Tổ Tộc, lúc này Sư Chung cười lạnh một tiếng nói:
- Khương Tư Nam, vị này chính là tộc trưởng Tổ Tộc, Tổ Dương đại nhân, còn không mau mau tiến đến quỳ lạy! Sợ rằng ngươi còn chưa biết, Khương Tộc bọn ngươi đã bị Thiên Đế Sơn xoá tên, từ nay về sau Thiên Đế Sơn chỉ có bảy đại gia tộc, không còn Khương Tộc nữa!
- Xoá tên?!
Thần sắc Khương Tư Nam khẽ chấn, trong mắt chớp qua một tia lãnh mang nói:
- Chỉ bằng các ngươi, sợ rằng còn không có lá gan gạch tên Khương Tộc ta, đây e là chủ ý của ba tên Chân Tiên sau lưng các ngươi?
- Đó là kết quả cộng đồng thương nghị giữa bảy tộc chúng ta, cũng là chỉ thị từ các vị lão tổ tông trên Tiên giới! Khương Tư Nam, nếu ngươi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, có lẽ chúng ta còn có thể gia ân để ngươi ít phải chịu khổ, giao cho ba vị Chân Tiên lão tổ tông phát lạc!
Mộ Dung Thừa Đức khẽ cười nói, uy áp cường đại của Chí Tôn nhị tai lập tức bức tới.
Hắn chính là Thiên đế của Thiên Đế Sơn, cũng là cường giả mạnh nhất trong tám đại gia tộc Thiên Đế Sơn, ở trong mắt hắn, tưởng muốn bắt lại Khương Tư Nam, căn bản không cần hắn phải đích thân ra tay.
Rốt cuộc, chỗ dựa lớn nhất của Khương Tư Nam chẳng qua là Hồng Mông Tạo Hóa tháp, nhưng bây giờ nó đã không còn là đồ của Khương Tư Nam nữa.
- Thì ra ba vị Chân Tiên hạ giới xuống đây cũng là vì bảo vật trong tay ta, cũng là vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp! Ha ha ha... Hay cho cái gọi là Thiên Đế Sơn! Nếu đã thế, vậy các ngươi có thể đi chết được rồi!
Khương Tư Nam giận quá hóa cười, trong mắt chớp qua một tia hàn mang.
Kể ra, giữa hắn và Mộ Dung tộc, Tổ Tộc, Sư Tộc sớm đã kết thành thù hận không chết không ngừng, ở trong chiến trường Thiên Ngoại Thiên, Mộ Dung Quán, Tổ Vân và Sư Chung thiếu chút lấy mạng hắn, đến sau Tổ Vân cũng chết trong tay hắn, bây giờ Mộ Dung Quán và Sư Chung lại đều ở chỗ này.
- Nói lớn không ngượng, tiểu tạp chủng, lại đây cho ta!
Sư Chung cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, nháy mắt liền hóa thành một đạo bóng dáng như ẩn như hiện, bổ nhào về phía Khương Tư Nam.
Sư Chung tuy không tính quá mạnh, nhưng cũng là thượng vị Chí Tôn, ở trong mắt hắn, bắt lại một tên hạ vị Chí Tôn như Khương Tư Nam là điều dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa công pháp thần thông của Sư Tộc trước nay nổi danh kín đáo quỷ dị, đều là sát thủ ẩn tàng trong bóng tối, khiến người không thể đề phòng.
Đối mặt với Sư Chung hóa thành bóng dáng mà đến, thần sắc Khương Tư Nam không biến, chỉ có khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.
- Cút!
Khương Tư Nam đột nhiên bạo quát một tiếng, quanh thân tán phát ra thiểm điện màu tím hừng hực, khiến hư không chung quanh đều run rẩy kịch liệt, đồng thời vung tay tát tới.
Ba!
Một đạo tiếng vang thanh thúy, Sư Chung lập tức kêu thảm một tiếng, miệng chảy đầy máu, hàm răng bị đánh nát, bị một chưởng của Khương Tư Nam từ trong hắc ám quất đến, ngã vật ra sau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.