Thần Oa lệch cái đầu ra, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt nói:
- Cha, ta không phải là con của ngươi sao? Ta cũng không biết ta như thế nào lại ở trong tảng đá kia, hình như là có người bỏ ta vào, nhưng mà ta không nhớ rõ...
Thần Oa như cái gì cũng không biết, như một tờ giấy trắng, tinh khiết bất nhiễm, có một tấm lòng son.
Khương Tư Nam đổ mồ hôi, nhưng vẫn cười hỏi:
- Ta nói nhi tử, ngươi không nhớ rõ sự tình trước khi ngươi tiến vào thạch đầu kia sao? Đây là Tinh Thần Thần Thai, là ai phong ấn ngươi vào a?
- Cái này... Thực nhớ không được!
Thần Oa sờ lên đầu của mình, hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, da thịt trong suốt như ngọc, cực kỳ đáng yêu.
- Được rồi! Nhi tử, ta lấy cho ngươi cái danh tự a!
Khương Tư Nam có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cái chí bảo gì cũng không có, lại nhiều hơn môt đứa con trai.
- Cha, ta có danh tự, tên của ta gọi là Vô Kỵ!
Thần Oa cười hắc hắc nói:
- Cha, ta không biết chuyện trước kia như thế nào, nhưng ngươi vừa nói đến danh tự, trong óc của ta liền xuất hiện hai chữ Vô Kỵ này, cái tên này không tệ a?
- Vô Kỵ?
Khương Tư Nam thì thào tự nói, càng cảm giác được Thần Oa lai lịch không tầm thường, hắn khẽ mĩm cười nói:
- Tốt! Vậy gọi Vô Kỵ, Khương Vô Kỵ!
Ánh mắt linh động của Hoàng Nhi hiện lên một tia nhu hòa, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tien-de/1464518/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.