Chương trước
Chương sau
- Hàn ca ca, ngươi không quan tâm ta sao? Ngươi không thích ta sao? Trong Thần Ma cổ chiến trường này nhiều người xấu như vậy, ngươi không bảo vệ ta sao? Mị nhi thật đau lòng...
Võ Mị Nhi chầm chậm đi tới, mắt thấy cách đám người Khương Tư Nam còn có mười trượng, trong ánh mắt của nàng hơi không thể tra lộ ra một tia giảo hoạt.
- Thiên Duyên, động thủ!
Khương Tư Nam bỗng nhiên hô lớn một tiếng, Thiên Duyên không biết khi nào đã lăng không mà lên, Mộc Ngư tản mát ra thần hà, oanh về phía đầu ma nữ.
Oanh!
Cùng lúc đó, trên người ma nữ hiện ra hắc sắc Ma quang nồng đậm, loại Ma quang kia phảng phất như có ma lực nào đó, lập tức, Khương Tư Nam thì có chút buồn ngủ.
Khá tốt Khương Tư Nam xem thời cơ nhanh, Mộc Ngư của tiểu hòa thượng tản mát ra từng sợi kim hà, bao phủ những Ma quang kia, chỉ có bộ phận rất ít mới tiết lộ ra ngoài.
Ầm ầm!
Thần quang sáng chói, Võ Mị Nhi lập tức liền bạo tẩu, ngọc chưởng nhẹ nhàng vỗ về phía trên, trực tiếp vỗ vào Mộc Ngư, phát ra một tiếng thanh thúy du dương, tiểu hòa thượng thì hú lên quái dị, bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài.
- Tiểu nương bì thật lợi hại, Khương đại ca, chúng ta đi mau!
Tiểu hòa thượng bay tới, Khương Tư Nam không cần suy nghĩ, cố nén cảm giác buồn ngủ, trực tiếp lôi kéo mọi người chui vào trong cổ trận.
Võ Mị Nhi giờ phút này ở đâu còn có một tia mảnh mai, nghiến răng nghiến lợi hô lớn một tiếng nói:
- Khương Tư Nam, còn có con lừa trọc kia, các ngươi nghe cho ta, dám đoạt Hàn ca ca của lão nương, lão nương nhất định phải bới da của các ngươi!
Cho tới nay, Đoan Mộc Hàn thấy Võ Mị Nhi, so với chuột thấy mèo chạy còn nhanh, bởi vậy lúc này đây Võ Mị Nhi vốn định ở một bên tê liệt bọn hắn, nghĩ chỉ cần tới gần Đoan Mộc Hàn, trực tiếp dùng U Minh thần quang mê đảo mấy người, cướp đi Đoan Mộc Hàn.
Nhưng mà không nghĩ tới Khương Tư Nam đã sớm khám phá ý nghĩ của nàng, sớm để cho tiểu hòa thượng phát động ra công kích, Phật môn kim quang phảng phất như trời sinh khắc chế U Minh thần quang, Võ Mị Nhi trăm phương ngàn kế, lập tức liền bị đánh vỡ.
Đám người Khương Tư Nam nghe thanh âm bưu hãn của Võ Mị Nhi, nhưng lại một câu cũng không dám nói, liên tục vượt qua mấy cổ trận tựa như mê cung, thẳng đến xác nhận chính thức an toàn, mới ngừng lại.
- Tiểu Hàn, Mị nhi nhà của ngươi thật bưu hãn, vậy mà muốn bới da của ta cùng Khương đại ca, ngươi trở về phải hảo hảo dạy dỗ thoáng một phát, thật sự là lật trời!
Tiểu hòa thượng làm ra vẻ vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Hàn, vẫn tức giận bất bình nói.
Võ Mị Nhi kia xác thực bưu hãn, cũng dám trực tiếp đối chiến Mộc Ngư, còn một chưởng đánh bay Mộc Ngư cùng tiểu hòa thượng.
Đoan Mộc Hàn cho tiểu hòa thượng một cái tát, đau đến hắn oa oa kêu to, trợn mắt nhìn Đoan Mộc Hàn.
Đoan Mộc Hàn thở dài một hơi nói:
- Kỳ thật đối với nàng, ta cũng không biết nên làm sao bây giờ... Năm đó cha ta cùng mẹ nàng nói đùa một câu, không nghĩ tới nữ tử này liền tưởng thật, cuộc đời này của ta nhất tâm hướng đạo, ngoài ra không có gì, quả thực không muốn làm trễ nãi nàng!
- Cho nên ngươi vẫn trốn tránh?
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Nhưng bộ dạng như vậy cũng không phải phương pháp thông minh, ngươi có lẽ cùng nàng nói rõ ràng, ta xem Tiểu Ma Nữ này đối với ngươi dùng tình rất sâu, càng như vậy chỉ sợ càng dễ dàng xảy ra vấn đề!
- Ta còn muốn nghĩ một chút!
Đoan Mộc Hàn có chút yên lặng nói.
Khương Tư Nam vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiếp tục phá trận.
Lúc này đây tuy vẫn là mạnh mẽ đâm tới, đi về phía Thanh Long Điện, nhưng mà đám người Khương Tư Nam vì để tránh cho ngoài ý muốn, cũng không có cùng những cường giả khác chạm mặt, mà quấn thoáng một phát, tránh rất nhiều cường giả ở trong Vạn Tượng Trận.
Một ngày sau, trong thần hồn của Khương Tư Nam, phù văn cổ tự gia tăng đến bảy trăm viên, hắn cũng rốt cục đứng ở trước cửa Thanh Long Điện.
Đây là một cung điện hùng vĩ cực lớn, tiếp liền thiên địa, nguy nga mà trầm trọng, tản mát ra một cỗ khí tức phong cách cổ xưa, không biết tồn tại bao nhiêu năm.
Sáu người Khương Tư Nam đứng ở trước Thanh Long Điện, nhìn chằm chằm cột đá trước mắt như trụ trời, còn có Tiên Vụ tràn ngập, thềm đá thanh quang lập loè, mặt mũi đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tuy Tu Chân giả thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nhưng mà cung điện như thế này có lẽ chỉ có Tiên Nhân mới có thể kiến tạo ra, ở trong Đại La Thiên Tông cũng không có cung điện bàng bạc như thế, có thể tưởng tượng năm đó Tây Linh Thú Sơn huy hoàng đã đến loại tình trạng nào.
Ánh mắt Miêu Tứ bỗng nhiên lóe lên, lộ ra một tia sầu lo nói:
- Thiếu gia, tuy chúng ta vượt lên đầu một bước, nhưng mà loại ưu thế này chỉ sợ tiếp tục không được bao lâu, ta đã cảm giác được Ngũ Hành Thánh Tông còn có hai phe thế lực khác, đã sắp đến đây rồi!
- Nhanh như vậy?
Trong nội tâm Khương Tư Nam cả kinh, hắn biết Bát Cực tâm kinh của Miêu Tứ cực kỳ huyền diệu, có thể biết trước rất nhiều sự tình, xem thấu rất nhiều chân tướng trong tối tăm, liền vội vàng hỏi:
- Bọn hắn đại khái còn bao lâu mới có thể tới đây?
Hai mắt Miêu Tứ khép hờ, một lát sau trong ánh mắt lộ ra một tia hắc quang tựa như vòng xoáy, nói:
- Nhiều nhất một canh giờ, bọn hắn có thể đuổi theo!
- Một canh giờ sao? Vậy là đủ rồi! Thanh Long Điện này lớn như thế, chúng ta đi trước tìm bảo tàng Tây Linh Thú Sơn lưu lại, mọi người nhớ kỹ, chỉ có thể thu thập Linh Thạch Tuyệt phẩm!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, đối với mọi người chậm rãi nói.
Thanh Long Điện tiên vụ lượn lờ, bậc thang tràn ngập trên hư không, có tất cả một vạn bậc thang, Khương Tư Nam phát hiện ở chỗ này vậy mà không cách nào phi hành, chỉ có thể đạp trên bậc thang từng bước một tiến lên.
- Một vạn bậc thang, ta hoài nghi bậc thang này khẳng định có chút chuyện ẩn ở bên trong, mọi người tranh thủ ở trong vòng một canh giờ, tiến vào trong Thanh Long Điện!
Khương Tư Nam dẫn đầu cất bước, bước lên bậc thang thứ nhất, lập tức cảm giác được toàn thân trầm xuống, một cỗ cự lực khó có thể tưởng tượng áp bách ở trên thân thể của mình.
Loại cự lực này phảng phất như một tòa Thái Cổ Thần Sơn trấn áp xuống, dù thân thể của Khương Tư Nam cường đại, nhưng vẫn cảm thấy cố sức, gian nan di chuyển hai chân, bước lên bậc thang thứ hai.
- Ồ? Cái này hẳn là Thông Thiên Chi Lộ của Tây Linh Thú Sơn trong truyền thuyết?
Tiểu hòa thượng cũng thử thử, đồng dạng cảm thấy cực kỳ áp lực, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.