- Đồ nhi tuân mệnh!
Trong ánh mắt Mộ Thần lộ ra một tia hưng phấn, gật đầu đáp ứng.
Tiên môn lánh đời tu luyện, quan sát nhân gian, cũng không can thiệp sự tình phàm tục, bởi vậy đệ tử tiên môn cũng sẽ không cho phép tiến vào phàm trần thế tục, sợ bị Hồng Trần tục vật nhiễm Tâm Ma, ảnh hưởng con đường tu đạo.
Mộ Thần cũng từ nhỏ tiến vào Càn Nguyên Tiên Tông tu luyện, giờ phút này nghe nói có thể vào phàm trần đi một chuyến, tự nhiên vô cùng hưng phấn.
Mộ Thần quay người Ngự Kiếm bay lên không, trùng thiên mà đi.
Ở phương bắc Đại Càn Vương Triều vạn dặm, có một thảo nguyên bao la mờ mịt, dê bò thành phiến, chiến mã lao nhanh, người Man tộc hội tụ thành nước lũ, ở trên thảo nguyên tung hoành ngang dọc.
Ở trung tâm thảo nguyên, có một tế đàn cự đại, cao trăm trượng, phương viên hơn mười trượng, xuyên thẳng vân tiêu, thoạt nhìn phong cách cổ xưa, hùng vĩ mà bao la mờ mịt, có một loại ý cảnh tang thương.
Chung quanh chừng hơn mười vạn Man tộc quay chung quanh quỳ lạy, mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đối với tế đàn cực lớn cúi đầu, phảng phất như đối mặt Thần linh trong lòng.
Trên đỉnh Tế đàn, một lão giả mũi ưng, đầu đầy sợi tóc kim sắc bay múa mở mắt, hắn diện mục hung ác, trong ánh mắt hào quang lập loè, có chút khiếp sợ nói:
- Tề Cáp Nhĩ chết rồi!
- Cái gì?
Bên cạnh hắn, lão giả khác cũng mở mắt, nhìn ngọc phù trong tay lão giả mũi ưng toái vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tien-de/1463799/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.