Thiên Mặc sau khi ra khỏi Tạo hóa giới liền thở dài. Tạo hóa giới là bảo vật nhưng nó cũng là thế giới vì vậy khi đặt nó trong mảnh thiên địa này thì cũng không có tiết ra khí tức nào nhưng mà Thiên Mặc hắn vẫn sợ xảy ra chuyện ngòa ý muốn cho nên hắn mới ít ra vào Tạo hóa giới.
Cũng thời điểm đó, từ bên ngoài thành có một chiếc pháp khí phi thuyền hạ xuống, trên phi thuyền có một cái kí hiệu, kí hiệu kia là của Lâm gia. Sau khi phi thuyền hạ xuống liền lục tục có người đi ra, trong đó có đại thiếu gia chủ mạch Lâm Thạch, tam tiểu thư chủ mạch Lâm trai, tất cả đều là đệ tử của Lâm gia. Đây là nhóm đệ tử đi tới Quái Ngư Hà rèn luyện, trong những người trở về cũng có vắng mặt một vài người, hiển nhiên là đã mất tích hoặc bỏ mạng, tuy nhiên những người ở đây đều thể hiện ra khí tức hùng hậu hơn ba năm trước nhiều, cũng không có ít người đột phá tu vi. Nhóm người này nhanh chóng tiến tới cổng thành, tu sĩ canh giữ cổng thành rất khách khí với những đệ tử này. Lâm Thạch bước vào cổng thành dương mắt nhìn về phía nơi của Lâm gia, lần này hắn ra ngoài có thu hoạch không nhỏ, thực lực tiến bộ không ít, hắn tin tưởng lần này trở về chỉ cần mình mở miệng thì sẽ thu được Song Nhi kia vào tay, ba năm trước dám ở trước mặt hắn từ chối, hừ, lần này quyết phải hành hạ cô ta thật nặng, sau đó lại ném vào thanh lâu để cô ta biết hậu quả khi từ chối hắn. Còn tên Lâm Mặc kia, hắn không tin là tên phế vật này còn có thể sống sót.
Nhóm người Lâm Thạch vừa đi chưa được bao lâu thì ở bên ngoài thành đã lần nữa hạ xuống một pháp khí phi thuyền, cũng là của Lâm gia, trên thuyền lại lục tục có người ra, toàn bộ là đệ tử Lâm gia, đây là nhóm đi Vạn Dược Sơn để rèn luyện.
Lâm gia hôm nay rất là náo nhiệt, đệ tử Lâm gia sau ba năm ra ngoài lịch lãm đã trở về, nhìn thấy thực lực của các đệ tử này đã lớn mạnh hơn trước mà ai cũng vui mừng nhất là mấy người thượng tầng của Lâm gia. Lúc này đại gia chủ Lâm gia- Lâm Tặc đang cùng trò chuyện với mấy trưởng lão trong tộc, bàn về buổi tẩy lễ cho các đệ tử vào ngày mai, dù sao thì ngày mai mới đúng là kì hạn ba năm.
Bỗng căn phòng mở cửa ra, một cái bóng người đi vào, đó là đại đương gia Lâm Thâm, Lâm Thâm hành lễ với các trưởng lão rồi nói với Lâm Thâm:
- Phụ Thân, lần này đệ tử ở Vạn Dược Sơn và Quái ngư hà đều trở về, theo thống kê thì có năm đệ tử mất tích, tám đệ tử mất mạng, còn về bên Lôi Vụ Sâm Lâm thì vẫn còn bặt vô âm tín, sợ là đã vẫn lạc tất cả. Khi Lâm Thâm nói tới đây thì trong mắt lóe ra một tia hả hê, hắn sao không vui được khi Lâm Mặc mất tích, à không hẳn là tên kia đã chết rồi mới đúng, ngay cả tổ đội kia cũng không có tin tức trở về nữa là tên phế vật kia.
Lâm Tặc nghe Lâm Thâm nói xong liền hơi trầm trâm, trong lòng phát ra một tiếng thở dài, lão nhắm mắt lại rồi khoát khoát tay, Lâm Thâm thấy vậy liền lui ra ngoài. Lâm Thâm trở ra lại trở về phòng của mình, ở đó con hắn Lâm Thạch đang chờ. Lâm Thạch buồn chán sờ sờ vào chiếc nhẫn của mình, hắn còn đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng mở cửa liền ngồi im. Lâm Thâm bước vào, khi nhìn Lâm Thạch lại mang theo ánh mắt đầy nhu hòa và tán thưởng.
- Phụ thân!
Lâm Thạch đứng dậy hành lễ. Lâm Thâm gật đầu rồi khoát tay ý bảo ngồi xuống. Hai cha con ngồi đối diện với nhau, Lâm Thạch rót cho Lâm Thâm một chén linh trà rồi lên tiếng hỏi:
- Phụ thân, tạp chủng Lâm Mặc kia đã chết rồi sao?
Lâm Thâm cầm chén linh trà lên uống một ngụm rồi chậm chạp nói:
- Ta cũng không nắm chắc, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức! Hoạc là ngày mai thì nhóm đi Lôi Vụ Sâm Lâm mới trở về cũng không biết chừng
Lâm Thạch nghe thấy liền có chút hí hửng, nhưng chỉ chốc lát trong mắt hắn lại lóe ra tia tàn nhẫn:
- Hừ nếu hắn còn có thể trở vè thì đó mới là ngày xui xẻo của hắn!
Lâm Thâm nhìn con trai nói như vậy cũng không có biểu hiện gì, hiển nhiên là hắn cũng nghĩ như vậy. Bỗng Lâm Thạch như nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm:
- Phụ thân, sau lần này con muốn có được Song Nhi!
- Sao?
Lần này thì Lâm Thâm cũng không có biểu hiện bình tĩnh nữa, hắn còn theo bản năng định từ chối thì lại thấy ánh mắt chấp nhất của con trai mình. Lâm Thâm thở dài nói:
- Thạch nhi, ngươi dù sao cũng là đại thiếu gia Lâm gia, tương lai khi gia gia vẫn lạc thì ta sẽ làm gia chủ, tới lúc ta chết đi thì con sẽ thay thế ta làm gia chủ Lâm gia, sao lại đi hủy hoại thanh danh của mình mà đi dây dưa với một cái nô tì? Lại nói dù sao thì nó cũng coi như là một nửa thê tử của tạp chủng Lâm Mặc, hoa đã có chủ, làm như vậy thực sự là rất mất mặt!
Không ngờ Lâm Thạch nghe Lâm Thâm nói như vậy liền nóng nảy muốn khóc:
- Phụ thân! Ta không biết, ta phải có được nàng, dù là hoa đã có chủ thì ta cũng đập hoa cướp chậu...à không đập chậu cướp hoa! Nếu phụ thân không đồng ý thì đừng trách ta đi nhảy cầu tự tử!
Lâm Thâm thở dài thườn thượt như sắp lên bàn thờ, trong lòng rất muốn nói ngươi biết bay chứ nhảy cầu mẹ gì nhưng mà lão lại không muốn làm con trai phải ủy khuất, dù gì đây cũng là đứa con trai duy nhất của lão, thôi thì cứ đồng ý đi, nô tì thì nô tì sao. Nghĩ thế Lâm Thâm liền gật đầu nói:
- Được rồi! Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chuyện này ta sẽ nói với gia gia của ngươi!
Lâm Thạch nghe cha mình đồng ý liền vui vẻ đứng dậy cáo từ rồi trở về phòng quay tay tự sướng. Lâm Thâm nhìn bóng lưng của con trai mình mà trong lòng nổi lên sự tò mò, Lí Song Song này có điểm gì mà con trai lão lại để mắt tới? Hay là nó mướn cướp khỏi tay Lâm Mặc để giải trí?
Trong Lâm gia bây giờ khá náo nhiệt, nhiều đệ tử tụ tập với nhau kê về kinh lịch trong ba năm vừa qua. Gia nhân thì chạy lui chạy tới để chuẩn bị cho buổi tẩy lễ vào ngày mai, vì ngày mai sẽ có nhiều vị khách quan trọng tới cùng tham dự cho nên phải chuẩn bị thật kĩ. Nhưng trong đó có một nữ gia nhân lại mang sự lo lắng thất thần thỉnh thoảng lại nhìn về phía đại môn Lâm gia, trên khuôn mặt xinh đẹp kia càng lúc càng thể hiện sự sốt ruột, hình như là nàng đang trông ngóng ai đó thì phải. Tất nhiên đó là Song Nhi dễ thương xinh đẹp của chúng ta rồi, bỗng nàng nhìn về phía màn kính và nói:
- Ta đang khẩn trương, ngươi khen cái con khỉ gì? Mau tìm Mặc ca về cho ta đi?!
Người phía sau màn kính vẫn bình tĩnh viết tiếp mà không để ý đến nàng còn đang trông ngóng Thiên Mặc, trượng phu của nàng. Thật sự là Song Nhi đang rất khẩn trương a, các đệ tử đi rèn luyện ở hai nơi kia đều đã trở về nhưng mà đệ tử đi Lôi Vụ Sâm Lâm còn chưa có ai trở về cả, kể cả Thiên Mặc. Mặc dù nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nhưng mà nàng không muốn, nàng rất sợ, chết nàng không sợ chỉ sợ là Thiên Mặc chết. Tuy vậy nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng bóng hình thiếu gia sẽ xuất hiện, dù sao thì ngày mai mới hết kì hạn ba năm, biết đâu ngày mai thì thiếu gia mới trở về. Tự an ủi cho mình, Song Nhi vẫn làm việc bình thường. Nghe lời thiếu gia, nàng đã cố gắng tu luyện trong ba năm qua, tu vi của nàng cũng đã đạt tới kết nguyên tầng bảy, đây đã là cực hạn rồi. Vì chuẩn bị cho ngày thiếu gia trở về thì sáng sớm hôm nay nàng đã ra ngoài mua một ít quần áo mới,nếu thật thiếu gia không trở về thì nàng cũng không muốn sống nữa, nàng sẽ đem di vật của thiếu gia rời đi nơi này, tìm một nơi tự kết liễu...
Ngày hôm sau...
Lâm gia hôm nay tấp nập kẻ ra người vào, tiếng nói cười ầm ĩ từ trong gia viên truyền ra. Đặc biệt còn có nhiều người có địa vị cao trong thành cũng tới đây để tham dự, chính là buổi tẩy lễ cho các đệ tử Lâm gia trở về sau ba năm ra ngoài rèn luyện. Thậm chí trong đó còn có những người bình thường khó gặp như gia chủ Diệp gia - Diệp Khai, gia chủ Đông gia- Đông mẫn, gia chủ Lạc gia - Lạc Kiền, đại tổng quản của phủ thành chủ - Thượng Quan Nam Yên. Đây cũng không đơn giản là một buổi tẩy lễ mà nó cũng giống như một cuộc gặp mặt của những người cao tầng trong Phong Long thành, dù sao ngày thường cũng không thể cùng lúc tụ tập nhiều người địa vị cao như vậy được. Lúc này ở ngoài sân của Lâm gia tụ tập rất nhiều đệ tử Lâm gia, ngoài ra còn có các đệ tử của khác đi theo trưởng bối của mình, còn ở trong chính đường bây giờ là các gia chủ của các gia tộc một số người có địa vị quan trọng trong thành như đan sư, khí sư, trận sư, phù sư, một vài người cao tầng của Lâm gia, ngồi chủ vị là gia chủ Lâm gia Lâm Tặc. Mọi người trong chính đường đều tự tìm người cùng nói chuyện với mình. Trong đó có đại tổng quản của phủ thành chủ Thượng Quan Nam Yên, người này có bộ dạng một cái lão giả, nhưng khí tức của lão già này lại rất mạnh, xem chừng là kết nguyên sơ kì. Thượng Quan Nam Yên còn đang hứng thú trò chuyện với một đan sư bên cạnh bỗng nhíu mày một chút, lão liền xin lỗi vị đan sư kia rồi đứng lên ôm quyền với Lâm Tặc nói:
- Lâm huynh, hôm nay là ngày vui của Lâm gia, thành chủ còn bế quan cho nên không thể tới, lão phu thay mặt thành chủ tới chúc phúc Lâm gia mãi mãi hưng vượng. Chỉ là vừa rồi có người báo tin phủ thành chủ có chút chuyện nhỏ cho nên ta phải cáo từ về trước! Thật xin lỗi Lâm huynh! Xin lỗi mọi người!
Lâm Tặc thấy vậy liền cười nói:
- Lâm gia xin cảm tạ ý tốt của Thượng Quan huynh, đồng thời cũng gửi lời hỏi thăm tới thành chủ. Nếu Thượng Quan có việc vậy không sao, huynh có thể về trước, có lời chúc của Thượng Quan huynh vừa rồi cũng làm Lâm gia mĩ mãn rồi! Nào để ta tiễn Thượng Quan huynh một đoạn.
- Không cần, dù sao Lâm huynh còn cần ở lại để tiếp mọi người! Ta sao có thể làm phiền Lâm huynh!
Thượng Quan Nam Yên nói xong liền ôm quyền cáo từ với những vị khách xung quanh
- Mọi người, thật xin lỗi, Thượng Quan ta phải về trước, mọi người vui vẻ ở lại!
Nói xong lão liền cất bước đi ra ngoài. Cùng lúc đại đương gia Lâm Thâm cũng theo chỉ thị của Lâm Tặc đi ra tiễn khách, dù Lâm Thâm không thể đi vậy Lâm Thâm cũng có thể thay mặt hắn.
- Đại tổng quản, ta tiễn ngài!
Lâm Thâm đuổi kịp Thượng Quan Nam Yên, hai người cùng tiến ra Lâm gia, khi đã ra khỏi đại môn Lâm gia, Thượng Quan tổng quản liền nói với Lâm Thâm:
- Làm phiền đại đương gia rồi! Thôi, đương gia không cần tiễn nữa đâu!
- Được!
Lâm Thâm cúi đầu, dù sao tu vi của hắn vẫn thấp hơn đại tổng quản. Đợi Thượng Quan Nam Yên đi xa rồi thì Lâm Thâm mới quay đầu đi vào bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]