Hồng Trí đại sư nhìn lên bầu trời trong xanh không gợn bóng mây, thở dài một tiếng lẩm bẩm:
“Đã đến rồi!”
Lời vừa nói xong, thân hình của ông lập tức biến mất. Vị sư già lơ lửng giữa khoảng không bao la phía trước Đại hồng tự, cất tiếng nói vang vọng không gian, âm vang như tiếng chuông đồng.
“A di đà phật! Các vị thí chủ từ xa đến, xin thứ cho Đại hồng tự tiếp đón không chu đáo!”
Chỉ là một sự im lặng bao trùm. Tất cả những ai bên dưới nghe thấy tiếng Hồng Trí đại sư đều giật mình ngước mắt nhìn theo, đứng yên như tượng. Dường như mọi người đều cảm giác được một sự tĩnh lặng đến bất thường, cái sự tĩnh lặng đến mức chỉ thở mạnh cũng khiến người ta chần chừ vì sợ bỏ sót thứ gì đó.
“ẦM! ẦM! ẦM!”
Đột nhiên ba bóng đen to như ba toà đại điện lờ mờ hiện ra giữa thinh không phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt. Đó là ba chiếc phi chu to lớn, đen thui và ồn ào như một phiên chợ vỡ.
“Haha! Chúng ta vừa tới còn chưa kịp chào hỏi mà đại sư đã ra tận cửa nghênh đón! Thật vinh hạnh!”
Hồng Trí đại sư nhìn qua lão già gầy còm, lưng còng chống gậy.
“Hứa Khải Lâm? Lần này Kim khuyết môn dẫn nhiều người như thế đến thăm bổn tự không biết có chuyện gì? Đại hồng tự nhỏ lắm, đông như vậy lão nạp sợ không đủ chỗ tiếp đón.”
“Chúng ta phụng mệnh Tông chủ đến mượn quý tự một món đồ. Đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3730564/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.