Hắn đứng trong một khoảng không gian bao la, lạnh lẽo và cô độc, dưới chân là một mảnh đất khô cằn nứt nẻ. Đó chính là Thể nội của hắn, nhưng hiện tại lại có sự lạ.
Bao quanh đan điền hình như có nước?
Quân đến bên rìa đan điền, trước đây nơi này hoàn toàn mơ hồ tăm tối, mỗi lần hắn bước ra đều như giẫm lên một lớp màng cao su dẻo dai. Cảm giác như thứ bên dưới nửa thực nửa hư, vừa vô hình vô dạng không nhìn thấy, không sờ thấy mà lại hữu hình thực chất.
Là của hắn nhưng lại không thể nào với tới!
Hắn chần chừ, rồi bước một bước đạp xuống. Kỳ lạ thay, quanh bàn chân hắn khuếch tán ra một làn sóng dao động như bước trên mặt hồ. Làn sóng lan đến đâu, mặt hồ rộng tới đấy, kéo theo là một màn ánh sáng trắng bạc tỏa ra.
Hắn không tự chủ được bước thêm một bước, một bước rồi theo đà chạy thẳng một mạch. Càng chạy mặt hồ càng rộng, càng sáng. Chẳng mấy chốc nó đã mở ra đến bán kính hơn ngàn mét, ánh sáng trắng rực rỡ bao phủ khắp thể nội. Mãi cho đến hơn tám ngàn mét nó mới ngừng lại.
Quân đến biên giới của nó, vẫn lại là một vùng tối tăm vô định. Hắn liền bước một chân ra ngoài, đột nhiên không có điểm tựa mà rơi xuống, như rơi vào vực sâu thăm thẳm vô tận.
Hắn hoảng sợ giật mình bừng tỉnh.
“Hóa ra chỉ là mơ!”
Quân nhìn về phía trước thấy một đống lửa nhỏ, Mạnh Thần đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579340/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.