Chương trước
Chương sau
Hà Chương lơ lửng giữa không trung, đối diện với thế công như vũ bão của ba đối thủ Huyền giai vẫn vững vàng chẳng mảy may lo sợ.

“Muốn giết lão phu? Ba người các ngươi còn chưa đủ tuổi!”

Hà Chương quát lên, trường đao bên tay phải chém ra một đường đẩy lùi một tên. Còn tay trái cầm trường kiếm ngăn cản một thủ ấn vừa đánh tới.

Tay đao tay kiếm, cùng lúc thi triển hai loại đấu pháp. Đây chính là khả năng hiếm có của Hà Chương, được ông ta truyền dạy cho con trai Hà Khôi của mình, nhờ vậy mà trong chiến đấu có thể chiếm được thượng phong, nghiền ép đối thủ.

Nhưng ba tên kia cũng không phải hạng tầm thường. Bọn chúng đều có tu vi Huyền giai nhị đẳng, lần lượt là kẻ đứng đầu của Hắc phong bang, Báo đầu bang, Ma giác bang.

“Hà trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là gừng càng già càng cay! Nhưng muốn thoát khỏi đây thì phải xem ông còn đủ sức không đã!”

Nói rồi từ trên người y ném ra một chiếc vòng tay, nó biến lớn chụp xuống xung quanh Hà Chương, phun ra bốn sợi xích màu đồng đỏ quấn lấy tay chân của ông ta.

“Trò con nít!”

Hà Chương hừ lạnh, nội lực bùng phát như lửa lan theo tứ chi bao trùm lên bốn sợi xích, trong giây lát đã thiêu chúng thành hư vô.

Hà Chương thoát khỏi khống chế, vung một đao xuống, chẻ lên mặt đất một rãnh sâu đến hơn mười mét, ầm ầm lao tới tấn công.

Đối phương là người của Ma giác tông, lấy ra một miếng vảy thú to bằng bàn tay người lớn che phía trước. Miếng vảy biến lớn đến đường kính hơn bốn mét, ngăn cản lại đao cương hùng mạnh rồi cùng với nó nổ tan trong không trung.

“Khốn khiếp!”

Y giận dữ lấy ra tiếp một hạt châu to bằng bốn ngón tay rồi lẩm nhẩm khẩu quyết. Hạt châu vụt sáng biến ra hư ảnh một con tê giác với ba sừng dữ tợn. Nó nhằm hướng Hà Chương mà hùng hục lao đến.

Hà Chương tay trái chĩa kiếm lên trời, nội lực khu động tuôn ra dữ dội. Từ trên cao một mũi kiếm khí cường hoành hiện thế, lao vút xuống như muốn khai thiên lập địa, nhằm thẳng lên thân thể con tê giác mà đâm xuyên vào.

“Đạo hữu bình tĩnh! Chúng ta không cần liều mạng, chỉ cần tiêu hao sức lực ông ta mà thôi. Phần còn lại Tạ trưởng lão sẽ lo liệu!” Một kẻ đồng bọn vội vã truyền âm.

Cả hai bên lại rơi vào thế giằng co. Bên công bên thủ bên né bên tránh. Hà Chương tấn công thì bọn chúng tận lực phòng ngự. Mà ông ta định rút chạy thì cả ba ra sức tung chiêu ngăn cản.



Chiến trường bên dưới đã dần nghiêng về một bên. Phía Triều Quốc mặc dù chính quy nhưng không bù lại được số lượng áp đảo. Phe Huyết linh tông chiếm được thế thượng phong dần đẩy lùi đối phương về thế phòng thủ. Quân trong đám loạn chiến, vừa đánh vừa ngó ngang liếc dọc tìm cơ hội bỏ trốn.

Hà Chương nhìn thấy hết thảy tình huống bên dưới, từ trên cao lao xuống như một con mãnh ưng. Đao cương kiếm khí quét ra, chém chết một đám người của Huyết linh tông.

“Các ngươi mau chóng rút lui trở về căn cứ. Để ta ngăn cản bọn chúng!”

“Hà trưởng lão, kề vai sát cánh có chết cùng chết!” Viên phó tướng nghe vậy vội đáp ngay.

“Đồ ngu! Ngươi muốn chết mặc ngươi. Nhưng mấy ngàn người vì ngươi mà thiếu thốn, sớm muộn căn cứ cũng sụp đổ. Lời ta là quân lệnh. Rút lui!”

Đoạn ông ta ném ra hai chiếc nhẫn trữ vật cho viên phó tướng, rồi lại chém ra hàng loạt luồng đao cương dọn sạch một con đường máu cho mọi người thoát ra.

Ba tên Huyền giai đối phương chẳng nhàn rỗi, đã lao xuống cản đường. Thủ ấn to như ngôi nhà, kiếm khí như mưa ào ạt, một hỏa cầu đỏ rực nóng hừng hực đồng thời rơi xuống trên đầu đám người Triều Quốc.

“Phong bích!”

Hà Chương quát một tiếng, gió nổi lên cuồn cuộn hóa thành một bức tường không khí cản lại cho đám tàn quân chạy thoát.

“Đối thủ của các ngươi là ta!”

Hà Chương lại lao lên, trường kiếm tay trái ngân vang, huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, mang theo phong nguyên lực sắc bén vô bì.

“Thanh phong kiếm quyết! Phong hình kiếm ảnh!”

Hàng ngàn lưỡi kiếm cắt ngang không trung bay tán loạn. Kiếm ảnh lúc mờ lúc tỏ hung hiểm vô cùng, chỉ chạm nhẹ là đủ để đầu một nơi thân một nẻo.

Ba cao thủ Huyền giai bên kia chẳng dám lơ là, vội vã đón đỡ.

Một người biến ra một quả cầu lửa bao bọc lấy thân mình. Một người lại phủ lên toàn thân một bộ khải giáp được làm hoàn toàn từ những miếng vảy thú cứng rắn. Duy nhất có một người dám tung ra đấu pháp đối công. Ông ta tạo ra hằng hà sa số những quyền ấn ngập trời, ngang nhiên lao đến chống đỡ với cơn mưa kiếm ảnh.

Sau một hồi quyền qua kiếm lại, bầu trời đã khôi phục về bình thường. Hà Chương vẫn một thân hiên ngang mà bên kia ba người lại có chút xộc xệch khó coi.

“Muốn vây giết lão phu, các ngươi cứ tới đây!”

Nói đoạn ông ta bay vút về một hướng biến mất trong rừng.

“Các vị đạo hữu cùng đuổi theo chứ?” Một người lên tiếng.

“Có muốn cũng không đuổi kịp. Lời của Tạ Tĩnh quả không sai, lão già này thật khó chơi!” Một người lắc đầu.

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?”

“Xuống giết quách đám tàn quân kia cho bõ tức. Với lại chúng ta đang còn Nhạc Sơn kia mà, kiểu gì lão cũng phải lộ diện!”

Ba tên cười nham hiểm, rồi bay đuổi theo đám người Triều Quốc đang rút lui.



Đám tàn quân bấy giờ đã là rắn mất đầu, chia năm xe bảy liều mạng chạy về căn cứ. Viên phó tướng dẫn theo gần tám mươi người, bị vây đuổi ráo riết nhất.

Bỗng từ trên không lao xuống một quả cầu lửa khổng lồ chặn đứng đường rút chạy.

“Các ngươi đừng phí sức nữa. Ngoan ngoãn trở thành xác chết dưới Hoả công của ta đi!” Tên Huyền giai của Báo đầu bang lơ lửng trong không trung cười nói.

“Triều Quốc không bao giờ đầu hàng trước kẻ địch!” Viên phó tướng can đảm.

“Hừ! Không biết bọn chúng cho các ngươi ăn cái gì mà lại đẻ ra được một đám ngu muội như thế!” Lão cười khà khà.

“Nhìn đi, Hà Chương đã bỏ các ngươi mà chạy trốn rồi. Ngươi không tin? Vậy thử xem nhé!”

Dứt lời y búng một ngón tay xuống dưới. Tức thì một kẻ đen đủi nào đó toàn thân bốc lên một ngọn lửa đỏ rực. Tiếng kêu la thảm thiết vang trời rồi từ từ im bặt, để lại một cái xác cháy khô biến dạng trên mặt đất.

Ai nấy đều im lặng nín thở, bầu không khí nặng nề bực bội như bị ai đó đè ép một cách thật khó chịu.

“Hahaaa! Thấy chưa, dù ta có giết sạch các ngươi thì cũng chẳng có ai quan tâm. Bởi bọn chúng chỉ xem các ngươi là con tốt thí mà thôi!”

“Yêu nhân miệng lưỡi giảo hoạt, đừng hòng dùng mấy lời lẽ mê hoặc mà chia rẽ chúng ta!” Viên phó tướng quát ầm lên.

“Ồ! Vậy ta sẽ giết từng người các ngươi, từng người từng người một, để xem cái gọi là niềm tin ý chí của ngươi cứng đến đâu!” Lão cười đắc ý, ngón trỏ một lần nữa giơ lên.

“Giết gà lại dùng dao mổ trâu! Mấy việc cỏn con này để tiểu bối làm cho!”

Một người bỗng nhiên lên tiếng xen ngang, rồi từ từ lộ diện. Nhạc Sơn oai vệ bước ra, cao lớn lực lưỡng chỉ mặt viên phó tướng nói:

“Ông trông rất quen mắt. Hình như trước đây từng làm sư phụ của Hà Khôi một đoạn thời gian? Hahaaa! Đồ đệ của ông bị ta đánh phế, kẻ làm thầy như ông có dám đánh với ta một trận!”

“Ngông cuồng!”

Viên phó tướng tức giận mặt đỏ tía tai, vung quyền đánh xuống mặt đất. Lấy bàn tay ông ta làm mốc, từng cột đá lớn mọc lên chen chúc lao thẳng đến chỗ Nhạc Sơn.

Nhạc Sơn tay không đánh ra, đấm vỡ nát từng khối đá rồi lấy đà lao lên, đầu quyền ngưng tụ huyết khí dày đặc.

Bên kia viên phó tướng cũng không vừa, thổ nguyên lực bao phủ hai cánh tay hình thành một tầng đất đá dày cộm, đối chọi lại hai quyền đỏ rực.

Song phương đều lùi lại mấy bước, Nhạc Sơn duỗi cánh tay:

“Cũng đau đấy! Để xem ông chịu được mấy quyền của ta!”

Viên phó tướng bên kia vô cùng giận dữ. Đường đường đã nửa bước Huyền giai, vậy mà đối quyền chỉ ngang một Hoàng giai ngũ đẳng, chẳng phải là đáng xấu hổ hay sao?

Ông ta hai tay bắt quyết, vô số thổ nguyên lực tụ về bao bọc lấy thân thể, biến ông ta thành một pho tượng đá cao tới ba mét, cầm một cây rìu to tướng nổi bật giữa chiến trường.

Nhạc Sơn vận khí, chuyển mình sang trạng thái Yêu linh phụ thể, hai tay cầm đại kích đen kịt lấy đà nhảy vọt tới.

Rìu đá nặng nề từ trên cao bổ xuống, đại kích uy dũng từ phía dưới đánh lên.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, mặt đất nứt ra từng rãnh ngoằn ngoèo sâu gần cả mét, lan rộng đến mười mấy mét xung quanh. Ai nấy đều phải lùi lại tránh xa vụ va chạm.

Hai tay Nhạc Sơn cầm đại kích run lên bần bật, bàn tay tê rần rần đau nhức. Phía bên kia cây rìu đá đã nứt nẻ, rụng ra từng miếng rơi lộp độp. Nhưng rất nhanh, thổ nguyên lực lại ùa về, cây rìu thoáng chốc đã nguyên vẹn.

Viên phó tướng giận dữ bổ mạnh một nhát xuống đất. Lập tức, bốn phía xung quanh Nhạc Sơn hình thành bốn thanh rìu y hệt nhắm vào y mà chém.

Nhạc Sơn vung đại kích quét ngang một đường, đánh vỡ hết thảy rồi hét lên một tiếng.

“Khôi tinh kích pháp! Khôi tinh phá nguyệt!”

Đại kích hóa lớn to như một thân cây cổ thụ, đầu kích là tán cây rậm rạp che đi cả ánh mặt trời. Nó như một con hung thú dữ tợn, gào thét lao về phía đối phương.

“Thổ hành ngũ biến quyết! Đệ tam biến – Đại địa chi thủ!”

Từ dưới mặt đất vụt lên hai cánh tay đất đá màu nâu sạm. Chúng cầm lấy cây rìu thay cho viên phó tướng, lấy thế nghịch thiên mà xông lên chém vào đại kích của Nhạc Sơn.

Lần này dư chấn còn lớn hơn nữa, Nhạc Sơn bị đánh văng đi mấy chục mét ngã sõng soài, mà cây rìu cùng hai cánh tay đất đá thì hoàn toàn vỡ vụn.

Nhạc Sơn lồm cồm bò dậy, chùi đi vết máu trên khóe miệng cười lớn:

“Hahaaa! Sảng khoái! Ông xứng làm đối thủ của ta hơn tên Hà Khôi yếu ớt. À mà không biết cha hắn trốn tận đâu rồi. Đúng là cha truyền con nối, lâm trận đều bỏ chạy. Hahaaa! Tới đây, để ta đánh cho đã!”

Dứt lời, toàn thân y lại phình to hơn trước gấp rưỡi, lớp vảy rạn nứt đã nhanh chóng liền lại không chút trầy xước, thậm chí còn dày và đậm màu hơn. Hai chiếc răng nanh mọc dài ra và nhọn hoắt như của loài thú dữ.

Nhạc Sơn rống lên một tiếng rồi điên cuồng lao tới trước. Viên phó tướng trong hình dáng của pho tượng đất thầm chửi thề, hai cánh tay to lớn che trước ngực.

“Đệ tứ biến – Đại địa chi ngục!”

Lập tức tầng tầng lớp lớp đất đá dựng đứng lên thô to và dày nặng, hóa thành một tòa thành khổng lồ che kín ông ta vào trong.

Nhạc Sơn hung dữ cầm đại kích liên tục bổ xuống từng nhát hàng ngàn, hàng vạn cân lực, nhưng đánh vào tòa thành như đánh vào sắt thép không thể lay chuyển.

Y lại càng phẫn nộ hơn nửa, biến lớn đại kích, lấy thế khai sơn bình địa định phá nát tòa thành đất. Nhưng y chưa kịp ra chiêu thì một bàn tay lửa từ trên cao đã giáng xuống.

Tòa thành đất trơ như đá, vững như đồng vậy mà đối diện với hỏa thủ lại rung chuyển dữ dội rồi từng khe nứt dần xuất hiện, lan rộng sau đó vỡ vụn thành từng mảnh.

Viên phó tướng thụ thương nhổ ra một bãi máu, pho tượng đất bao phủ trên người cũng dần rơi rụng hết để lộ bản thể của ông ta.

Nhạc Sơn thấy một màn này quay phắt lại chửi mắng:

“Đây là chuyện của ta, ông xen vào làm gì!”

“Nhạc Sơn, ngươi tốn nhiều thời gian quá! Ta không thể để ngươi làm chậm trễ thêm nữa. Thượng tông trách tội ta làm sao mà gánh?” Tên Huyền giai của Báo đầu bang lên tiếng.

Dứt lời, sau lưng ông ta đã hiện ra cơ man nào là hỏa cầu. Cả bầu trời như bùng lên một đám cháy dữ dội, từ từ rơi xuống trên đám tàn quân.

“Tất cả các ngươi đều chết hết đi!”

Số mệnh đã định, ai nấy đều đang chờ đón cái chết đến với mình.

Một làn gió nhẹ thoảng qua rồi trong chớp mắt hóa thành cuồng phong dữ dội, quấn lấy toàn bộ hỏa cầu biến thành một vòi rồng lửa xuyên thủng bầu trời. Vòi rống nhằm hướng Huyết linh tông mà lao tới, cuốn phăng và thiêu cháy hàng chục kẻ đen đủi rồi mới dần tan đi.

Ở giữa không trung, Hà Chương tay đao tay kiếm một lần nữa xuất hiện.

“Lão phu ở đây! Tất cả các ngươi đều chết hết đi!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.