Chương trước
Chương sau
Vương Đoàn lẩm nhẩm, tay bắt ấn, bảy thanh phi kiếm lại lao thẳng về phía kim tinh ngạc, uy mãnh chém lên tấm thân lân giáp đen thui, để lại từng vết xước toé lửa. Hai người bên cạnh cũng không nhàn rỗi, bích thuỷ từ miệng bình ngọc không ngừng phun ra. Còn người kia ẩn núp trong một màn hôi vụ, liên tục phóng ra từng thủ chưởng màu xám xịt lao tới con yêu.

Lớp vảy đen trên người kim tinh ngạc hứng chịu hàng loạt đòn tấn công, vẫn mảy may không suy chuyển. Nó há miệng, phun ra một luồng hắc quang xông tới vị Huyền giai cầm bình ngọc. Ông ta lập tức đổi ấn, bình ngọc chớp mắt to ra gấp mười lần chắn trước người, đón lấy đòn tấn công hung bạo. Nhưng cả người lẫn bình đều bị đánh văng đi rơi bịch xuống đất.

Chỉ chờ có thế, yêu ngạc lao vọt tới, há to miệng máu định bụng kết liễu. Nhưng dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện sáu sợi xích sắt xám đen quấn chặt lấy tứ chi, đuôi và cổ nó giằng lại. Vị kia thoát chết trong gang tấc, thoáng đưa ánh mắt cảm ơn đến người đang bên trong lớp sương xám.

Sáu sợi xích không giữ được bao lâu, chỉ sau vài hơi thở đã vụn vỡ trước sức mạnh của kim tinh ngạc.

Nhưng từ trên đầu nó, đã cuồn cuộn một vòng xoáy nước màu lục bích lao tới quấn chặt lên thân thể. Yêu ngạc hung dữ quẫy đuôi, đập nát vòng xoáy thành bọt mịn. Hàng ngàn hàng vạn hạt nước li ti nhanh chóng tụ tập lại, hóa thành một cự mãng màu xanh lục to lớn không kém yêu ngạc là bao.

Lục mãng mới xuất hiện đã lao vào cắn xé không chút do dự. Lớp hôi vụ từ vị Huyền giai thứ hai nhanh chóng biến đổi, lao đến bao trùm lên mình kim tinh ngạc. Ẩn chứa trong màn sương xám đó là bảy thanh phi kiếm cực kỳ sắc bén, đủ sức cắt phăng mọi thứ bên trong.

Hắc ô kim tinh ngạc một mình đối chiến với ba cao thủ Huyền giai vẫn không hề yếu thế. Lớp vảy đen trên người mỗi lúc một sáng, hoá giải hết thảy những vết chém từ phi kiếm, đồng thời bảo vệ nó khỏi sự xâm thực từ làn sương. Còn lục mãng kia, liên tiếp bị quang cầu từ miệng yêu ngạc chấn nát, nhưng bản thể vốn là dòng nước từ bình ngọc, nên rất nhanh liền có thể khôi phục hình dáng, quấn lấy không rời. Hai bên rơi vào giằng co, tạm thời không ai làm gì được ai.

Ở đằng xa kia, sáu người Vương Thiên Bằng phân biệt đứng về sáu góc của hình lục giác, đồng loạt kết những thủ ấn phức tạp, nội lực từng người toả ra lấp lánh.

Dưới chân bọn họ bắt đầu xuất hiện những vòng tròn nhỏ, hoa văn phức tạp kỳ ảo. Sáu vòng tròn liên kết với nhau bằng những tia sáng mảnh mai nhưng rực rỡ, báo hiệu một pháp trận mạnh mẽ đang dần hình thành.



“Hiện!”

Nương theo tiếng quát của Vương Thiên Bằng, một hình lục giác ánh sáng to lớn, rộng dễ đến gần hai mươi mét hiện ra, lơ lửng trong không trung. Hình trận phức tạp, trận văn biến ảo, mang theo uy áp khôn lường.

Lục hợp tù lung trận là trận pháp chuyên dùng để trói buộc, giam cầm địch nhân, cho nên yêu cầu sức mạnh không cao như sát trận. Bọn họ hẳn nhiên biết bản thân không đủ khả năng giết được yêu ngạc, nên chọn cách quấy rối cầm chân, để dành cho ba vị Huyền giai tung đòn kết liễu.

“TRẤN!!!”

Vương Thiên Bằng chủ trận, hét lớn một tiếng, tức thì trên đầu Hắc ô kim tinh ngạc xuất hiện một vòng tròn năng lượng khổng lồ giáng xuống. Mặt đất mười mấy mét xung quanh bị ép nát vụn thành cát bụi, lún sâu xuống gần hai mét đất.

Ba vị Huyền giai đã né ra xa từ lâu, bỏ lại mình yêu ngạc chống đỡ uy áp của trận pháp. Bất quá, thân hình khổng lồ của nó chỉ bị chậm lại một chút mà thôi. Con yêu tức giận rống lớn, quẫy đuôi đập mạnh, bốn chân lấy đà tức tốc lao lên ăn tươi nuốt sống đám người.

“KHỐN!!!”

Vương Thiên Bằng đổi thủ quyết, toà hình trận trên đầu cũng biến hoá theo. Sáu bức màn ánh sáng lập tức giáng xuống, hoá thành lồng giam vây kín kim tinh ngạc. Lại từ hình trận, tuôn ra mười tám sợi xích lao xuống, quấn chặt lấy thân hình nó.

Yêu ngạc giờ giống như một tảng thịt khổng lồ, bị người ta trói quay lại, chuẩn bị đem đi nướng!

“Vương thúc, mau giết nó!” Vương Thiên Bằng nói lớn.

Ba vị Huyền giai bên này đã sớm có chuẩn bị.

Bảy thanh phi kiếm trên đầu Vương Đoàn nối đuôi nhau hoá thành một chuỗi dài.

“Thất tinh hướng nguyệt! Trảm!”

Vị Huyền giai tay cầm bình ngọc, bích thuỷ tuôn ra, từng giọt từng giọt cứng lại như đá, sắc như dao cạo, đổ xuống ào ạt thành một cơn mưa chết chóc.

“Bích vũ lạc mệnh!”

Còn đám sương mù xám xịt bên kia đã tụ lại trên đầu của vị Huyền giai thứ ba, hiện nguyên hình một bàn tay khổng lồ.

“Sát âm đại thủ!”

Thế công ào ạt như thác đổ, mãnh liệt cuồn cuộn như sóng triều không cách nào chống đỡ.

Chỉ thấy trong ánh mắt của yêu ngạc, kim quang chợt loé lên, mỗi lúc một rực sáng. Toàn thân nó như phình to ra, nghe được từng tiếng xương cốt chạm nhau răng rắc. Xiềng xích trói buộc lập tức vỡ vụn.

“ẦM! ẦM! ẦM!”

Lấy thân hình kim tinh ngạc làm trung tâm, một làn khí đen nhanh chóng khuếch tán ra. Nó đi đến đâu mặt đất nhũn ra đến đấy, cỏ cây trên bề mặt đều bị hút chìm sâu vào lòng đất.

Ba đại công kích va chạm với làn khói đen, vậy mà như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy dấu. Hình trận trên đầu bị xâm thực, trở nên ảm đạm vô quang.

“Là lĩnh vực của nó! Mau tránh xa!” Vương Đoàn hô lớn.

Mặt đất giờ đã hoá thành một bãi sình lầy. Bất kỳ thứ gì chạm vào đều bị một lực hút vô hình kéo chìm xuống đáy. Mà ở cái đầm lầy này, có một con yêu ngạc đang tung tăng bơi lội. Rơi xuống, hậu quả thế nào đã không cần nói.

Ba vị Huyền giai lơ lửng trên không, còn sáu tên Hoàng giai bên kia phải lấy ra pháp khí mới có thể trốn thoát khỏi mặt đất nhầy nhụa.

“Nó còn chưa giở hết thủ đoạn, dường như đang muốn đùa giỡn chúng ta!” Vương Đoàn cau mày.

“Súc sinh! Đáng chết!” Vương Thiên Bằng giận dữ.

“Vương tử đừng vội. Điều này thể hiện rõ yêu ngạc trí tuệ rất cao, vậy tất vật được bảo vệ dưới đáy đầm vô cùng có giá trị!”

“Đúng vậy! Nó muốn chơi, chúng ta chơi với nó! Chờ đám người lão Bưu tới đây, xem nó chạy đằng trời!”

Bên dưới, Hắc ô kim tinh ngạc vẫn thảnh thơi, ngâm thân mình dưới đầm lầy, để lộ nửa cái đầu cùng chiếc sừng nhọn giữa mũi, ngước mắt nghênh ngang nhìn ngó lên cao.



Bên trong chính điện, Quân ngồi xếp bằng, lơ lửng trên một tấm bồ đoàn được kết từ vô số sợi lửa vàng kim li ti. Chiếc bồ đoàn này, là Huyễn Minh đặc biệt dùng hoả diễm của mình ngưng tụ mà ra, trợ giúp cho hắn tu luyện công pháp.

Mà cơ thể hắn, cứ khoảng một hai giờ, lại xuất hiện một lần dao động năng lượng, càng về sau càng mạnh. Nếu có kẻ đứng gần, sẽ cảm nhận được, luồng dao động này như tiếng trống trận ầm ầm, cộng hưởng với nhịp tim của chính mình, khiến toàn thân vô thức run rẩy, máu huyết sôi trào.

“Đến rồi!!!”

Huyễn Minh và Bách Kim đồng thời mở mắt, chăm chú nhìn Quân.

Một cơn sóng năng lượng khổng lồ nổ ra, quét phăng mọi thứ trên đường đi của nó. Vị trí đan điền của Quân bùng phát ra một hấp lực kinh khủng, hút sạch sành sanh linh khí bên trong Chính điện chỉ sau một cái chớp mắt. Ngay cả chiếc bồ đoàn bằng lửa vàng kia, nếu không phải Huyễn Minh nhanh tay thu về, có khi cũng bị hắn hút đi không ít.

Cơn sóng năng lượng làm không gian bị vặn vẹo đi đôi chút, phải mất một lúc sau mới có thể trở về nguyên dạng.

Quân từ từ mở mắt, vươn vai, sảng khoái vô cùng.

“Đa tạ hai vị tiền bối tương trợ!”

“Ngươi cũng thật sự liều mạng! Lá gan này lại cũng có đôi phần giống với chủ nhân khi xưa!” Huyễn Minh cười.

Hắn cũng cười theo. Vừa rồi có vẻ liều thật, nhưng thực ra chỉ là một màn đánh cược của hắn mà thôi.

Hắn đủ thông minh để tính toán được, năng lượng mà Huyết ấn mang lại còn lâu mới đủ để hắn hoàn thành đoàn nguyên lần thứ ba. Nhưng không chỉ có Huyết ấn, hắn còn hai kho năng lượng khổng lồ ở đây cơ mà.

Huyễn Minh muốn tinh huyết của hắn để nghiên cứu? Có lẽ là như vậy thật. Bất quá, ông ta không cần phải “xin”! Chỉ cần phất tay một cái, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu. Nếu mà chối thì giết quách đi rồi muốn làm gì thì làm. Hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Nhưng ông ta lại rất trịnh trọng, hơn nữa còn đáp ứng điều kiện của hắn, trợ giúp hắn giải trừ Huyết ấn. Vậy chỉ có một khả năng, là ông ta cần hắn sống, thậm chí là phải sống khoẻ, sống tốt! Còn sống để làm gì thì khoan nói đến.

Căn cứ điểm này, hắn đặt một ván cược, và tất nhiên là đã thắng đậm!

Tam trọng đoàn nguyên đại thành, đan điền nội lực dồi dào tinh khiết. Nhục thân hấp thu tinh hoa yêu huyết được cường hoá lên gấp bội.

Mỗi cái nhấc tay, giơ chân đều tràn trề sức lực, khoan khoái dễ chịu. Mọi thương tổn trước đây đều biến mất. Hắn chưa bao giờ thấy cơ thể mình khoẻ mạnh như hiện tại.

“Tiền bối! Như đã hứa, đây là tinh huyết của ta!”

Hắn kéo áo, để lộ cánh tay săn chắc, giơ lên trước mặt.

Huyễn Minh dùng một ngón tay, chạm nhẹ vào một mạch máu nổi trên tay hắn, sau đó rạch nhẹ một đường.

Từng giọt máu hồng đào ấm nóng nối đuôi nhau chảy xuống chiếc bình ngọc mà Huyễn Minh đã cầm sẵn bên dưới.

Hắn xem chuyện này giống như hiến máu nhân đạo, mà lượng máu này còn chưa tới một đơn vị 250ml ở thế giới cũ, chẳng thấm vào đâu cả.

Nhưng mọi chuyện không bình thường như hắn nghĩ. Chỉ mới chảy đến giọt thứ mười, hắn đã cảm thấy có chút hoa mắt. Mới ba mươi giọt đã chóng mặt. Sau giọt thứ một trăm thì đầu óc quay cuồng, trời đất như muốn sụp đổ.

Trong cơn lao đao, hắn phải lấy vội một viên đan dược uống vào mới cầm cự được.

Huyễn Minh lấy xong một bình, chắc chỉ độ 50ml, mà cảm giác như ông ta đã mang đi mất hai lít máu.

Hắn ngồi bịch xuống sàn, mắt mờ, môi tái mét, vã mồ hôi. Hai tay run run vơ vội một đống đan dược, gấp gáp cho vào miệng ngấu nghiến. Mất nửa giờ sau mới khôi phục được đôi ba phần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.