Hắn ngồi bên vách đá, sau lưng là chín cái xác đang bốc cháy. Chỉ sót lại một tên còn sống, khuôn mặt y cực kỳ hoảng sợ.
“Chúng ta…là…là…người của Yến hà môn. Người ngươi mới giết, là cháu ngoại của lão tông chủ! Ngươi mau thả ta ra, nếu không…Hự…hự!”
Y chưa nói dứt câu liền vong mạng. Quân đã giết đến cả cháu ngoại tông chủ một tông môn, thì một tên đệ tử có đáng là gì, vậy mà còn dám lớn tiếng doạ nạt. Hắn vốn định hỏi thăm thêm vài chuyện, nhưng y nói mấy lời làm hắn đang mệt thì chớ, nghe xong càng thêm bực bội, tức quá giết quách luôn!
Trận chiến vừa rồi, tiêu hao quả thực rất lớn.
Thập phương huyễn trận bị tổn hại nghiêm trọng, đã không thể dùng được nữa.
Ngân thương lẫn đoản kiếm đều có vết rạn nứt rồi, uy lực đại giảm.
Ngay cả đến khôi lỗi cũng có một vết lõm giữa ngực khi thay hắn đỡ một kích từ tên tóc đỏ. Hắn đã tốn đến hơn mười vạn viên linh thạch trung phẩm để duy trì chiến đấu mức cao nhất mới có thể hạ được y. Khôi lỗi tuy mạnh nhưng hắn chưa dùng thành thạo, thật sự là lãng phí đồ tốt.
Còn bản thân mình, hắn cũng chật vật trầy vi tróc vảy, thiếu chút nữa là mất mạng theo.
Về phần tên tóc đỏ tu vi thật sự rất cao, lại có nhiều pháp khí trong tay. Nhưng có lẽ y từ bé thân phận đã hơn người, được nuông chiều bao che, nên tâm tính thiếu phần kiên định, kết quả càng chiến đấu kéo dài càng bối rối tay chân, lộ ra nhiều sơ hở. Nếu không với bản lĩnh của mình, rõ là Quân không thể giết được y.
Cũng không thể không nói, công pháp luyện thể mà trước đó hắn đổi được từ tay Huyền Sơn ở Đấu trường Hắc Sát quả thực không tệ. Đó là một phương pháp kích phát huyết khí trong cơ thể, thời gian ngắn cường hoá nhục thân lên nhiều lần. Hắn thân thể vốn mạnh mẽ, huyết khí dồi dào, hiệu quả càng lớn, mới có thể trong hiểm cảnh biến nguy thành an!
…
Hắn gấp rút xoá sạch mọi dấu vết, chạy thật xa rồi tìm một hang động kín đáo, ẩn nấp bên trong, tiện tay vẽ ra một vài pháp trận nho nhỏ trước đây học lỏm được trong sách vở. Hắn bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm, trong lòng không giấu nổi hồi hộp.
Từ chỗ chín tên đàn em tìm được một vài thứ đồ tốt, nhưng chưa đủ để thoả mãn. Chiếc túi trữ vật của tên tóc đỏ, vừa mở ra hắn đã cười ngoác miệng. Giàu to!!!
Tử lôi kiếm, Bạch ngọc bát, Đồng nguyên chung, Ô nhuyễn giáp…đều là pháp khí thượng phẩm.
Đây là, hắn nhìn vào một lá phù màu trắng.
“Hoá ảnh phù?”
Hoá ảnh phù có tác dụng hoá giải ảo cảnh. Chẳng trách y có thể nhanh chóng thoát khỏi huyễn tượng như vậy.
Còn đây là Ngụy khí phù, có thể ngụy tạo khí tức mạnh hoặc yếu hơn bình thường. Những lá phù kiểu này là lý do mặc dù chỉ có Hoàng giai trở xuống được phép đi vào Bí cảnh, nhưng khi đối diện với y, Quân vẫn không dám chắc chắn, mà phải đích thân kiểm nghiệm rồi mới quyết định tất tay.
“Có cả Tốc hành phù, Truy tung phù, Bộc địa phù…!”
Hắn cười lớn, đúng là hốt bạc rồi. Con nhà giàu có khác, được cho bao nhiêu là bảo bối, chỉ tiếc năng lực có hạn, chưa dùng được bao nhiêu đã bỏ mạng. Cuối cùng lại là hắn chiếm lợi.
Hắn tổng kết sơ bộ những đồ giá trị, có bảy món pháp khí trung phẩm, bốn món thượng phẩm. Mười bảy lá phù các loại, năm mươi chín viên đan dược trị thương...
Cuối cùng là bốn miếng ngọc giản.
Miếng thứ nhất ghi lại Thanh tiêu kiếm quyết, Huyền giai thượng phẩm, là một trong những kiếm pháp trấn phái của Yến hà môn, uy lực vô cùng.
Miếng thứ hai cũng là một bộ đấu pháp. Huyền giai thượng phẩm: Tam hợp chỉ! Cái này dường như y mới đạt được trong bí cảnh.
Hai miếng còn lại rất thần bí, không mở ra được.
Hắn cũng không tốn thời gian thêm nữa, cất hết vào giới chỉ trên cổ, dưỡng thương nửa ngày tạm thời khôi phục độ bảy tám phần liền tức tốc rời đi.
…
Bên ngoài bí cảnh mỗi lúc một đông thêm, giờ đã lên tới bốn, năm mươi người. Tấm bản đồ trước mặt dần dần hiện ra rõ nét. Ở đó có năm vị trí đặc biệt, tập trung nhiều mệnh phù hơn hẳn, đồng thời cũng là nơi mà mệnh phù vỡ nát nhiều nhất.
“Các vị nhìn xem, mấy chỗ này hẳn là hiểm địa, nhưng đồng nghĩa sẽ có tỉ lệ cao là bảo vật, thậm chí là truyền thừa Thiên giai hoặc Bách Thiên binh quyển ở đó!” Đặng Thế Vỹ chỉ vào tấm bản đồ.
“Nửa tháng chết mấy trăm người, đúng là tàn khốc. Bản đồ xem chừng cũng đã hoàn thiện được bảy phần. Ta thấy không nên chờ đợi thêm nữa!” Triệu Quốc Bình nói.
“Lời Triệu huynh rất hợp ý huynh đệ chúng ta!” Khốc Cốt tán thành.
Hai người Lý Uy và Đặng Thế Vỹ không nói gì, nhưng xem điệu bộ thì rõ là đang nóng lòng.
“Hồng Trí đại sư, ý đại sư thế nào?” Khô Nhục hỏi.
“Lão nạp vốn không định tranh giành, các vị cứ tự nhiên!” Hồng Trí đại sư nhỏ nhẹ.
“Bây giờ có năm vị trí nghi ngờ, nếu đi cùng nhau, tất xảy ra tranh giành. Với tu vi của chúng ta, khó tránh tổn thương. Ta cho rằng mỗi người chọn lấy một chỗ, còn có đạt được bảo vật hay không là do cơ duyên. Các vị thấy sao?” Vương Hoa bà bà đưa ra đề nghị.
Mấy người do dự một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý. Hai huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục là người đầu tiên xông vào, nhắm tới nơi đông đúc nhất. Sau đó Triệu Quốc Bình, Đặng Thế Vỹ cùng Lý Uy lần lượt vào sau. Chỉ còn lại một vị trí nghi ngờ và phần bản đồ còn thiếu.
“Đại sư còn chờ đợi điều gì?” Vương Hoa bà bà hỏi.
Hồng Trí đại sư chỉ thở dài, lắc đầu.
“Đại sư, giết chóc là không thể tránh khỏi. Dù ông có phát tâm từ bi, thì mấy trăm năm nay, chẳng lẽ ông chưa từng xuống tay một lần?”
Nói xong, Vương bà cùng một đám người tiến vào bí cảnh. Hồng Trí đại sư niệm hết chuỗi tràng, rồi cũng dẫn hai người đệ tử theo sau.
…
Đám cường giả vừa xông vào, đã hoá thành từng đoàn tia sáng xẹt qua bầu trời, chia nhau tỏa đi muôn phương. Điều này tất nhiên không nằm ngoài ánh mắt của những kẻ bên dưới.
Quân trông thấy thế, trong lòng đã thầm mắng. Quả nhiên là có âm mưu từ trước, để mặc cho bọn họ đấu đá tranh giành, chờ đợi đến lúc bảo vật xuất thế mới đi vào.
Hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Uy áp Địa giai tạo ra vô hình chung mở thành những con đường an toàn trong phút chốc. Hơn nữa, bọn họ mới vào đã thẳng đường mà đi, rõ ràng là biết trước nơi cần đến ở chỗ nào, thì Quân chẳng dại gì mà không bám theo cả.
Sau một ngày gấp rút, hắn đã nhìn thấy phía trước có một toà điện cổ kính, tập trung gần bốn mươi người trước cửa. Đứng đầu không ai khác chính là Vương Hoa bà bà. Bên cạnh bà ta là năm người khác nữa.
Vương Tuệ Minh hắn đã gặp ở Đại hội đấu giá. Đứng cạnh nàng là một nam tử tuấn vĩ, khí chất cao quý. Người này dĩ nhiên hắn không thể không biết. Đó chính là thiên kiêu đệ nhất của Triều Quốc, vương tử Vương Thiên Bằng. Ba người kia lạ mặt nhưng chắc chắn đều là nhân tài trẻ tuổi trong Hoàng tộc.
Tuy nhiên, tất cả đều đứng yên trước cửa điện không hề tiến vào, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Quân bấy giờ mới quan sát kỹ. Toà điện này có một khoảng sân rộng, là nơi mà bọn họ đang đứng. Phía trước cánh cửa đại điện có một người kim loại, toàn thân màu vàng kim, cao hơn người thường một cái đầu. Hai tay người kim loại cầm một thanh cự kiếm cắm xuống nền gạch như một người bảo vệ trung thành. Mặc dù bất động, nhưng người kim loại uy nghi bễ nghễ, toả ra một khí thế oai phong lẫm liệt bao vây lấy toàn bộ toà đại điện. Đáng sợ nữa, là dưới chân người kim loại có bốn, năm bộ xương cốt không còn nguyên vẹn, khiến ngay cả Vương Hoa bà bà cũng không dám tuỳ ý hành động. Quân nhìn người kim loại, vậy mà lại thấy giống với con khôi lỗi của mình.
“Bà bà, chúng ta cứ chờ ở đây thế này mãi sao?” Vương Tuệ Minh hỏi.
“Con đừng nóng vội. Ta cảm thấy, người kim loại này cũng đang chờ đợi gì đó!”
“Bà bà! Chúng ta ở đây đã gần một ngày, người kim loại vẫn không có động tĩnh gì. Chi bằng để ta thử xem!” Vương Thiên Bằng cất lời, bước lên tới trước.
“Vãn bối Vương Thiên Bằng, xin mạo phạm!”
Dứt lời, vương tử lại gần, chạm một tay lên vai người kim loại định nhấc sang một bên để mở vào đại điện.
Nhưng người kim loại vững như bàn thạch, vương tử vận sức vào hai cánh tay cũng không cách nào lay chuyển. Lập tức nội lực tuôn trào, hai cánh tay Vương Thiên Bằng đã biến thành màu vàng kim, mạnh mẽ tưởng phải đến cả vạn cân sức lực.
Nhưng chỉ nghe “UỲNH!” một tiếng, cả người Vương Thiên Bằng bị hất văng ra, may mắn được Vương Hoa bà bà đỡ lại. Mà người kim loại vẫn không xê dịch dù chỉ một ly.
Vương bà chậm rãi tiến lên trước một bước cung kính.
“Tiền bối! Đệ tử của ta có chút thiếu lễ độ, tiền bối đức cao vọng trọng không chấp trẻ con! Thân già này xin cảm tạ!”
Một thoáng yên lặng trôi qua, ngay cả mấy chiếc lá đang bay như cũng hồi hộp mà rơi chậm lại.
“Haha! Ngươi nói ngươi thân già, vậy thì ta nên được gọi là gì?” Người kim loại đột nhiên cất tiếng, hai tay thu lại, xếp cự kiếm vung lên, chĩa thẳng vào đám đông.
Theo tiếng cười vang rền khắp không gian, một luồng uy áp bùng nổ, lan ra khắp bốn phương tám hướng, ép cho không khí như nén lại, ngột ngạt khó thở. Ai nấy đều run rẩy tay chân, ôm ngực đau đớn.
Duy có Vương bà vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đột nhiên, hai mắt bà sáng lên:
“Hừ! Giả thần giả quỷ!”
Vương bà buông một tiếng quát, cầm gậy chống xuống nền sân. Tức thì toàn bộ khí tức bạo liệt biến mất không còn dấu vết. Người kim loại cũng sững ra một giây rồi đột ngột trở giọng.
“Hihi! Đã lâu lắm rồi mới có người tới chơi, ta chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi. Nhân tiện cho ta hỏi năm nay là năm bao nhiêu?”
Đám người phía dưới vừa mới khôi phục thanh tỉnh đã bị lời nói của người kim loại làm cho khó hiểu, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Kỷ đệ ngũ, năm thứ sáu ngàn ba trăm bốn mươi năm!” Vương Hoa bà bà đáp.
“Ồ, vậy là cũng không lâu lắm, mới có mấy trăm năm…Khoan đã, bà nói Kỷ đệ ngũ?” Người kim loại giật mình, vội vã làm một vài động tác kỳ dị, chỉ thấy toàn thân phát ra một luồng ánh sáng vàng, từ từ mờ dần rồi tắt hẳn.
“Không ngờ, thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đó mà đã mấy vạn năm. Thực là may mắn cho các ngươi rồi!” Người kim loại nhìn thoáng một lượt xung quanh, thở dài.
“Tiền bối nói vậy là sao?” Vương bà hỏi, tỏ thái độ vô cùng kính trọng.
“Tiền bối gì chứ! Ta chỉ là một tên lính gác, được chủ nhân phân phó canh giữ toà đại điện này. Các ngươi có thể gọi ta là Bách Kim.”
“Bách Kim tiền bối, ta gọi Vương Hoa. Cơ duyên tìm được bí cảnh nên dẫn đám đệ tử tới đây lịch luyện!”
“Cũng không phải chỉ có từng này nhỉ. Ta thấy đâu đó còn mấy trăm người nữa đang lùng sục khắp nơi. Mà thôi kệ bọn chúng, các ngươi đã tìm được tới chỗ này, thì ta sẽ theo sự phân phó trước đây của chủ nhân, mở ra cho các ngươi một hồi cơ duyên!”
Người kim loại ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Chủ nhân của ta, khi còn sống là một tuyệt thế cường giả, đồng thời còn là một Luyện khí Đại tông sư nổi danh lục địa. Trong Kỷ đệ tứ, bất kỳ ai nghe đến danh hào Bách Thiên Binh, đều phải cung kính cúi đầu. Đáng tiếc..”
“Chủ nhân căn dặn, sau khi ngài qua đời, thì cho phép người tiến vào bí cảnh có thể tranh đoạt gia tài, nếu đủ cơ duyên, thậm chí được nhận truyền thừa của ngài!”
Lời vừa nói xong, cả đám đã reo lên sung sướng. Thực sự là đại bảo tàng không có sai! Luyện khí đại tông sư, đỉnh cao của giới Luyện khí, chỉ cần nghĩ đến vài món pháp khí thôi đã khiến người ta rỏ dãi. Còn truyền thừa Thiên giai ư, đó chính là thứ mà ngay cả Ngũ đại thế lực cũng phải đỏ mắt tranh giành!
“Tiền bối, thật sự có thể nhận được truyền thừa sao?” Vương bà cũng không thể giữ được bình tĩnh.
“Tất nhiên. Nhưng bà tu luyện đến trình độ này, con đường của mình hiển nhiên đã chọn lựa. Truyền thừa của chủ nhân không phù hợp với bà, dẫu có đạt được cũng không thể giúp bà ngộ đạo. Tốt hơn nên giành cho lũ trẻ Hoàng giai trở xuống!”
Đám đệ tử bên dưới vừa nãy còn lo sợ bị Vương bà chiếm hết lợi ích, giờ nghe xong đã phấn chấn hơn hẳn.
“Các ngươi nghe đây, bên trong đại điện có năm tấm kim bài, đó là chìa khóa dẫn đường để các ngươi tới được Chính điện. Ở đó sẽ có cơ may được kế thừa y bát của chủ nhân…”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau vào thôi!” Đám đông chỉ chờ có vậy, như ong vỡ tổ lao điên cuồng vào bên trong.
Bỗng một tia sáng đánh thẳng vào người chạy đầu tiên. Thân thể của y nháy mắt đã tan biến thành bụi mịn ngay trước bậc thềm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]