Chương trước
Chương sau
Càng gần về phía bí cảnh, không khí lại càng ngột ngạt nóng bức. Quân nhìn về hướng Thanh Tùng chỉ, thấy một đỉnh núi cô độc, màu đỏ nâu già cỗi. Đó là một miệng núi lửa đã nguội lạnh từ lâu, vô cùng rộng lớn, phải gần bằng Quảng trường trong Học viện. Dung nham vạn năm hoá thành đất màu mỡ, cây cối tốt tươi. Ngọn núi cô đơn đứng sừng sững giữa biển cây xanh, uy nghi trầm mặc.

Tới rồi! Cả bọn nhảy xuống từ phi chu, đã thấy đông đảo người có mặt, quả thật phải mấy trăm người. Học viện ngoài hai mươi người bọn hắn được chọn, thì cũng có không ít người khác nữa. Hắn lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại chỉ cần đủ tiền là có thể mua được một suất, thì có lẽ cũng không có gì lạ.

Những người đại diện cho năm thế lực lớn nhất đều an toạ tại vị trí trung tâm, chăm chú nhìn vào chính giữa miệng núi lửa. Một vài cái tên hắn đã biết, một vài gương mặt thì lạ lẫm.

Hắn cẩn thận quan sát, ở đây hầu như có tu vi Võ giả và Hoàng giai. Huyền giai rất ít ỏi.

“Được rồi, tất cả các ngươi mau lui xuống!” Một giọng nói trầm hùng cất lên, dội vào tai mọi người. Lập tức không ai bảo ai, đều tránh xa trung tâm độ vài chục mét.

Từ trên không trung xuất hiện một vòng tròn lớn, kim quang vạn trượng chiếu rọi sáng cả đỉnh núi. Hai thân ảnh từ bên trong cùng nhau đi ra.

Đó là một vị sư già phúc hậu, khoác áo cà sa lấp lánh, tay phải cầm một cây Kim quang thiền trượng. Ông nở một nụ cười hiền từ nhìn khắp xung quanh.

Người đứng bên cạnh, cao lớn vạm vỡ, râu hùm hàm én, vai mang một thanh cự đao phát ra ánh sáng xanh màu nước biển.

“Triệu lão huynh, chúng ta tới rồi, lão huynh còn không ra sao?” Nam nhân vạm vỡ cất tiếng.

“Haha! Quả nhiên không cách nào tránh thoát được ánh mắt của Đặng huynh!”

Một lão già từ từ xuất hiện trên thinh không, khoác áo đen kín mịt, khí thế thâm trầm bí ẩn.

“Hồng Trí đại sư, đã lâu không gặp. Không ngờ hai người lại đi cùng nhau!”

“Triệu môn chủ, lão nạp tuổi cao rồi, lại ở xa, nên đành nhờ tiêu cục Viễn Sơn chở thân già này đến!”

“Đại sư đừng đùa, nếu không có Đại hồng tự thì chúng ta sao có thể vui vẻ đứng đây nói chuyện được!” Triệu môn chủ cười đáp, nhưng giọng cười của ông ta khàn khàn, có phần quỷ dị.

“Hồng Trí đại sư, Triệu Quốc Bình, Đặng Thế Vỹ! Lý Uy ta tới rồi đây!” Giọng nói như sấm động, ầm ầm vang lên. Theo sau là một vệt huyết quang, dừng lại ngay trước mặt ba người.

Trung niên vô cùng cao lớn, quần áo gọn gàng, để lộ bộ ngực nở nang cùng hai cánh tay săn chắc. Khuôn mặt góc cạnh vuông vắn, miệng rộng tai to, nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng.

“Lý tông chủ, tuổi càng cao lại càng cường tráng!” Đặng Thế Vỹ cười đùa.

“Đặng huynh chê cười rồi. Ta nào dám so sánh với ông. Quản bao việc của Tiêu cục Viễn sơn mà vẫn vô cùng phong độ, tu vi hình như cũng cao thêm một bậc rồi!” Lý Uy cười lớn.

“Các vị, đã để chờ lâu!” Lại thêm một tiếng nói xuất hiện văng vẳng trong không trung.

“Tới rồi! Đúng là người quan trọng luôn xuất hiện sau cùng!” Triệu Quốc Bình khàn khàn nói.

Ánh sáng màu trắng bạc nở rộ giữa đỉnh núi, rồi mờ dần, để lộ một bà cụ, tay chống một cây gậy chạm khắc tinh xảo đủ thứ hoa lá. Bà mặc một chiếc áo dài màu xám, điểm những hoa văn hình thù ngộ nghĩnh. Nét mặt tuy già nua nhưng đôi mắt rất sáng, môi vẫn đỏ, và hai bàn tay vẫn chưa thấy nhăn nheo.

“Vương Hoa bà bà! Không ngờ không ngờ!” Hồng Trí đại sư là người đầu tiên cất tiếng.

“Kính chào chư vị! Ta ở lâu trong Hoàng cung, cũng muốn ra ngoài nhìn ngó, xem trăm năm nay có gì đổi mới!”

“Haha! Vương bà đích thân tới đây, e chừng chuyến này bao nhiêu cơ duyên đều thuộc về Triều Quốc cả rồi!” Triệu Quốc Bình lên tiếng.

“Kim khuyết môn của ông cũng cử đến bao nhiêu nhân tài, Triều Quốc của ta có đáng là gì chứ!”

“Các vị, kể từ lần trước chúng ta luận bàn, đến giờ đã hơn trăm năm. Lần này hy vọng không phải tranh giành gì với nhau!” Đặng Thế Vỹ cắt lời.

“Chúng ta đều đã già rồi, có thể tiến thêm một bước nữa hay không thật không nói trước được!”

“Vậy thì bắt đầu đi! Mời cao nhân của Thương hội ra mặt!” Lý Uy nói lớn.

“Haha! Lý huynh đã có lời, chúng ta nào dám trốn tránh!”

Từ trong bóng tối vụt lên hai luồng sáng, đứng đối diện với năm người. Thương hội vậy mà mời tới tận hai cường giả Địa giai.

“Huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục kính chào chư vị!” Người cất tiếng tự xưng là Khốc Cốt, lại có mấy phần dáng dấp giống Triệu Quốc Bình. Cao gầy, trên thân quấn một sợi xích sắt, đầu sợi xích là một bàn tay xương trắng hếu. Còn Khô Nhục đứng cạnh, có da có thịt hơn một chút, áo màu nâu đất, đi chân trần, hai tay chắp sau lưng.

“Bắt đầu đi!” Vương Hoa bà bà gõ cây gậy của mình một cái, uy áp lập tức hiện ra.

Đám đệ tử phía dưới không ai bảo ai tránh vội, càng xa trung tâm càng tốt.

Bảy người trên không phân biệt đứng về bảy hướng, trên người khí thế bạo phát, nội lực tuôn ra ào ạt như sóng cuộn đại hải. Chẳng mấy chốc từ trên đỉnh núi phóng lên bảy cột sáng rực rỡ, át đi cả ánh mặt trời. Bảy cột sáng tụ về một chỗ rồi ầm ầm đánh xuống trung tâm miệng núi lửa.

Cả quả núi rung lên bần bật như muốn vỡ vụn khiến đám đệ tử vô cùng hoảng sợ. Bất quá, chỉ sau năm phút đồng hồ, từ miệng núi lửa lại phóng ngược lên một cột sáng màu tím than, xuyên thủng bầu trời rồi từ từ thu liễm lại. Ở giữa miệng núi, xuất hiện một lỗ sâu rộng chừng năm, sáu mét.

Bảy vị Địa giai lúc này mới dừng tay.

“Những kẻ phía dưới nghe đây! Ai có tu vi từ Hoàng giai trở xuống thì được tiến vào. Những người khác chưa có lệnh của chúng ta tuyệt đối không được xông vào!”

Lời vừa nói xong, phía dưới không ít tiếng ồn ào, có cả vui mừng lẫn chửi mắng. Một kẻ tu vi Huyền giai lập tức bay lên chất vấn:

“Bí cảnh là của chung, dựa vào đâu mà các ngươi chỉ cho tu sĩ cấp thấp vào trong, còn chúng ta phải ở ngoài!”

“Ngươi hỏi ta dựa vào đâu? Ta nói dựa vào cái này!” Lý Uy lập tức cất tiếng, phẩy tay một cái.

“ẦM!”

Tên Huyền giai nọ chỉ trong sát na đã từ trên không đập thẳng xuống nền đất cứng rắn, lún sâu xuống ba tấc không thể cử động. Tất cả đều im bặt, không dám cất tiếng.

Bí cảnh trước mặt, là cơ hội ngàn năm có một, đồng thời cũng chất chứa muôn ngàn tai hoạ đủ khiến ai cũng phải dè chừng. Đám Hoàng giai, Võ giả mặc dù đã được mở đường, nhưng cứ đứng nhìn nhau chần chừ. Ai mà biết xông qua sẽ gặp phải chuyện gì chứ!

Nhưng tham lam là bản tính nhân loại, thì sao có thể kìm chế? Chỉ một giây sau, đã có người liều lĩnh xông tới, nhảy vào bên trong vòng tròn màu tím.

Không khí lập tức bùng nổ, trăm người thi nhau lao tới nhảy vào hố sâu. Quân cũng bị cuốn theo, liều lĩnh xông vào. Trước khi vào vẫn nhìn lướt qua vị Vương Hoa bà bà trên không, cảm giác có chút quen mắt.



Hắn đặt chân lên một nền hang tối. Không ngờ bước qua lỗ hổng mỗi người lại được truyền tống đến những vị trí khác nhau.

Hang này ẩm và nóng, nhìn xung quanh thấy có mấy viên đá nhỏ, phát ra ánh sáng màu lam mờ mờ. Đó là lam thạch, một loại tài liệu để luyện chế pháp khí thuỷ nguyên lực không tệ. Quân lập tức cạy ra cho vào túi trữ vật.

Trong hang cũng không còn vật gì quý giá. Hắn bèn lấy hết chỗ lam thạch rồi đi theo hướng ngược lại, quả nhiên đã nhìn thấy lối ra. Phía bên ngoài khác hẳn bên trong, tràn ngập ánh sáng cùng mùi hương hoa dại. Trước mặt là một đồng cỏ đã ngả sang màu vàng úa, gió lùa qua xào xạc như đang ngân nga một khúc nhạc không lời. Có điều, hắn cảm nhận được, linh khí ở đây rất mỏng manh, còn ít hơn bên ngoài cả chục lần.

“Vị huynh đệ này, trông thật lạ mặt, không biết là từ môn phái nào?” Một tiếng nói cất lên.

Hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy hai người đang tiến gần về phía mình.

“Tiểu đệ chỉ là một tán tu bình thường, không biết hai vị có gì chỉ bảo?”

“Tán tu? Có đủ ngàn linh thạch để mua suất vào đây, thì cũng không tầm thường nhỉ?”

“Ý của nhị vị là…”

Một tên trong số đó nhếch mép, lập tức xuất thủ, lao như tên bắn về phía Quân. Kẻ này tu vi cỡ Võ giả thất đẳng, thấy hắn chỉ là ngũ đẳng thì lộ rõ khinh thường. Quân không nói không rằng, nắm một quyền đấm tới.

“Là ngươi ra tay trước, đừng trách tại sao số phận đen đủi!”



Bên ngoài bí cảnh, chỉ còn bảy đại cao thủ Địa giai ở lại.

“Khốc Cốt, Khô Nhục! Hai huynh đệ các ngươi biến mất đã trăm năm, nay tái xuất chắc hẳn không muốn tay không đi về?” Lý Uy mở lời trước.

“Ha ha! Lý lão huynh, đó là gia tài của Thiên giai cường giả. Ngươi nói xem, có muốn không?”

“Dù các ngươi có muốn, thì vẫn phải tuân theo thoả thuận. Chờ cho đám đệ tử trong đó xong xuôi, mới đến lượt chúng ta.” Vương Hoa bà bà trả lời.

“Vương bà, thọ nguyên của mấy người chúng ta đều đã cạn kiệt. Bí cảnh này có lẽ là cơ hội cuối cùng, chẳng lẽ bà định trơ mắt nhìn đám trẻ ranh chiếm hết tiện nghi hay sao?”

“Hừ! Khô Nhục, ngươi sống ngần ấy năm, chắc hiểu rõ cơ duyên bậc này vốn không thể cưỡng cầu. Tìm kiếm bảo vật bên trong còn phải dựa vào bọn chúng. Các ngươi không môn không phái, đừng tưởng nói vài lời là có thể lay động chúng ta!” Vương bà đanh thép.

“Được rồi! Ta không so đo với bà! Nhưng đừng tưởng là ta sợ bà! Đợi mọi việc xong xuôi, đừng trách chúng ta không khách sáo!” Khốc Cốt chen vào, không hề kém cạnh.

Tất cả xung quanh chẳng ai nói thêm gì, còn Hồng Trí đại sư chỉ lẳng lặng thở dài, lẩm nhẩm tràng hạt.



Giữa cánh đồng cỏ úa nằm trơ trọi hai cái xác, còn Quân đã rời đi từ lâu. Túi trữ vật của hắn lại đầy thêm một ít linh thạch. Xem ra dù không thu được cơ duyên gì, thì hắn vẫn có thể kiếm lợi được từ việc cướp của.

Quân bản tính không xấu, ngược lại còn là một người tốt. Nhưng dưới sự rèn luyện của thế giới này, hắn đã biết, lương thiện chỉ dùng được với lương thiện. Còn khi cái ác xuất hiện, hắn cần dùng một cái ác khác để tiêu diệt!

Bây giờ, hắn đang đi theo cảm ứng trên mệnh phù tiến về phía rừng cây, vì theo hướng đấy, có một đồng môn đang ở gần. Nhưng bỗng từ đâu, hắn nghe được một tràng huyên náo, không kìm lòng được mà tiến lại xem xét.

“Người này…hình như cũng là đệ tử Ngoại viện?” Quân đến gần, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn đứng nép xa xa, thấy một cô gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy dài đến gót chân, màu hồng nhạt quyến rũ. Cô gái trông có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra tên họ là gì.

Mà tình cảnh hiện giờ, cô đang phải đối mặt với ba tên nam nhân, khuôn mặt chúng trông không được thân thiện cho lắm!

“Tiểu mỹ nhân, có nguyện ý đi cùng chúng ta hay không. Ta đảm bảo ba huynh đệ ta sẽ làm nàng thoả mãn!” Tên cầm đầu lên tiếng, cười ha hả đê tiện.

“Ba nam nhân lại đi bắt nạt một nữ tử, các ngươi không thấy xấu hổ ư?”

“Xấu hổ? Chuyện nam nữ vốn là đạo lý từ xưa đến nay. Việc của chúng ta chính là thuận theo tự nhiên, sao lại phải suy nghĩ!”

Nói xong y vẫy tay ra hiệu cho hai tên bên cạnh tiến lên.

“Tiểu mỹ nhân nên ngoan ngoãn một chút, một mình nàng không làm gì được huynh đệ ta đâu!”

“Một mình? Các ngươi coi thường chúng ta rồi!” Cô nàng bỗng nở nụ cười nham hiểm.

“Chúng ta? Có mai phục? Các huynh đệ cẩn thận!” Tên cầm đầu lập tức giật mình. Hai đồng bạn của y cũng lùi về thủ thế.

“Đại ca ca! Còn không hiện thân, chẳng lẽ định đứng nhìn bọn chúng ăn hiếp tiểu muội hay sao?” Cô nói lớn, hướng mặt về đúng chỗ Quân đang ẩn nấp!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.