Chương trước
Chương sau
“Đồ Huyết!”

Quân nhảy xuống đất, đứng ngay cạnh xác cự tê. Đồ Huyết lạnh lùng nhìn hắn, không thèm nói năng gì, một mực tiến lại phía bụng của con yêu. Cự tê thân thể rất mạnh mẽ, gấp hàng chục lần nhân loại, vậy mà dễ dàng bị Đồ Huyết dùng hai cánh tay đâm xuyên vào bụng móc ra một vật tròn to bằng nắm tay. Quân chỉ đứng đấy quan sát, không nói năng gì. Hắn cảm nhận được, sát khí trên người Đồ Huyết không giống như lần trước. Tuy đều mang khí tức mãnh thú nhưng lần trước cuồng bạo giống như thú hoang săn mồi, mà lần này lại âm trầm thu liễm, lạnh lẽo sắc bén.

“Cái đó, ngươi để lại cho ta!” Quân lập tức lên tiếng khi thấy Đồ Huyết định bẻ lấy hai chiếc sừng mang đi.

Đồ Huyết trợn mắt nhìn hắn, nhưng cũng dừng tay lại, quay sang lột sạch bộ da, khoác lên vai rồi lẳng lặng bỏ đi. Quân rất tò mò về kẻ này, y dường như dành hết thời gian ở trong rừng núi, thỉnh thoảng mới về học viện, mang yêu đan dược thảo các loại đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Đồ Huyết biết Quân đi theo mình, nhưng chẳng hề xua đuổi hắn, mà ngược lại, như muốn dẫn hắn đi đến một nơi nào đó. Cả hai cứ thế người trước kẻ sau, mãi đến tối ngày hôm sau mới đến một hang động. Cửa động nhỏ lắm, chỉ cao chừng một mét, Quân phải cúi người mới chui lọt vào.

Nhưng cảnh tượng bên trong thì khác hẳn, rộng lớn thoáng đãng, mặc dù hoàn toàn không có lỗ thông hơi nào nhưng trông lại rất thoáng mát sáng sủa, không hề ẩm thấp tối tăm. Xung quanh hang vứt đầy những vật kỳ dị, xương cốt yêu thú, yêu đan, linh thạch…

Chính giữa hang có một bức tượng bằng đá, cao gần hai mét, đang ngồi xếp bằng. Khuôn mặt nửa giống người, nửa giống quỷ, hai mắt nhắm nghiền. Miệng có hai chiếc nanh nhọn từ hàm dưới mọc ngược lên, lộ ra bên ngoài. Bức tượng có bốn cánh tay, hai cánh tay nhỏ gân guốc thì xếp chồng trước bụng ngay vị trí đan điền, hai cánh tay còn lại to lớn cơ bắp cuồn cuộn, xoè ra hai bên, tay bên phải cầm một thanh chuỷ thủ, tay bên trái cầm một khối lập phương.

Toàn bộ bức tượng toả ra khí thế cao ngạo bễ nghễ, dường như tự nó có sinh mệnh của mình. Quân không tự chủ được mà hít một hơi sâu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền kia.

Đồ Huyết đến trước bức tượng, quỳ gối xuống dập đầu ba cái. Quân đứng bên cạnh có chút tò mò, nhưng không làm gì cả, lặng yên quan sát tất thảy chung quanh.

Đột nhiên hai mắt bức tượng bừng mở, một tia sáng bắn xuyên thẳng vào đầu Quân. Hắn giật mình hoảng sợ, thấy toàn thân run rẩy, khí huyết hỗn loạn, đầu đau như búa bổ muốn nôn thốc nôn tháo, chỉ chực chờ lăn ra đất bất tỉnh.

Hắn gắng hết sức dùng chút sức bình sinh mà giữ lấy tia thanh tỉnh cuối cùng. Vậy mà không ngờ lại có hiệu quả, đầu óc hắn dần dần trở lại bình thường, thân thể qua một cơn dao động mọi thứ đã yên ắng trở lại.

“Haha! Tiểu tử ngươi bản lĩnh không nhỏ! Lần đầu gặp mặt mà chỉ nửa giờ đã tỉnh lại. Đồ Huyết lần trước phải mất cả đêm mới hồi phục lại đấy!”

“Nửa giờ? Lâu vậy sao?” Quân giật mình thầm nghĩ, hắn tưởng như vừa mới trải qua một cái chớp mắt mà thôi. Định thần lại, hắn hướng mắt về nơi phát ra giọng nói già nua vừa nãy.

Trên vai trái bức tượng, có một người đang ngồi, toàn thân trong suốt mờ ảo. Nhìn kỹ thì thấy cái đầu trắng bóng, chỉ có một búi tóc bạc trắng buộc túm ở trên, râu dài một gang được bện thành một bím trông rất buồn cười. Khuôn mặt rõ ràng nhăn nheo như một ông lão tám mươi, nhưng nửa thân dưới lại giống một đứa bé lên ba.

Hắn phải nhịn lắm mới không phát ra tiếng cười:

“Ông là? Nguyên hồn?”

“Không sai, ta là một Nguyên hồn, chân thân đã bị huỷ cách đây mấy trăm năm. Bức tượng này bây giờ là nhà của ta!”

“Ông là ai? Dẫn dụ ta đến đây để làm gì?”

“Ngươi đúng là rất thông minh! Đừng sợ, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta vài chuyện!”

“Những người khen ta thông minh rồi nói nhờ ta giúp đỡ, đều chẳng có ai tốt lành. Ta nghĩ việc của ông hẳn nằm ngoài sức của ta. Nếu ông muốn, ta sẽ tìm người khác đến cho ông!” Hắn không muốn dây dưa đến những chuyện này nữa, trong lòng đã có ý định bỏ trốn.

“Gừ! Gừ…”

Đột nhiên Đồ Huyết đứng phắt dậy chắn ngang lối đi, toàn thân sát khí bùng nổ, hung hăng dữ tợn như một mãnh thú.

Quân chẳng nói chẳng rằng lập tức tế ra Ngân thương, khí thế bạo phát đẩy lùi sát khí. Mũi thương tích tụ nội lực không ngừng rung lên, sẵn sàng lao vào quyết chiến.

“Đồ Huyết, dừng tay!” Nguyên hồn lão già lập tức quát lên.

“Ta nghe nói Đồ Huyết chỉ sau một lần vào núi thì thực lực bạo tăng, trở thành nỗi kinh sợ trong Học viện. Việc này chắc là do ông làm?” Quân quay lại hỏi.

“Không sai! Nhưng ngươi thấy chỉ là một nửa hắn mà thôi!”

“Là sao?”

“Khi hắn tìm tới đây, thì đã bị đánh gần chết, thân thể không nguyên vẹn, chỉ còn hấp hối. Ta đem bí pháp của mình giữ lại ý thức cho hắn, thân thể thì luyện thành khôi lỗi, sau đó đem dung hợp ngược lại thân thể với ý thức. Cho nên mới nói, hắn chỉ còn một nửa mà thôi!”

Quân nghe xong liền hoảng sợ. Luyện người sống thành khôi lỗi? Hắn từng đọc trong vài cuốn kinh thư, luyện khôi lỗi là một nhánh của luyện khí thuật, đòi hỏi hiểu biết cực kỳ uyên bác. Vật liệu cũng giống như khi luyện pháp khí, cùng lắm là lấy thi thể người chết. Nhưng đây mang người sống ra luyện, mà luyện xong vẫn còn giữ được ý thức, là hắn chưa từng nghe nói, thủ đoạn bực này thật vô cùng tàn độc nhưng cũng cực kỳ cao thâm!

“Hừ! Nếu ta không ra tay, thì hắn đã chết rồi! Giờ có thêm cơ hội sống lần hai, là hắn phải cảm tạ ta mới đúng!” Nguyên hồn lão già nhìn ra suy nghĩ của Quân, ung dung nói.

“Ông biến hắn thành khôi lỗi, thì khác gì người chết?”

“Hắn vẫn còn ý thức của mình, hơn nữa nhờ thân thể khôi lỗi, nên thực lực mới trở nên mạnh mẽ như vậy!”

“Được rồi! Ta không đôi co với ông. Ta phải trở về, ông đừng tưởng dựa vào Đồ Huyết thì có thể ngăn cản ta!”

“Vậy cái này thì sao?” Lão già cười nham hiểm, búng một ngón tay.

Lập tức từ trên ngực Quân xuất hiện một cơn đau nhức dữ dội, từ từ lan ra xung quanh. Đây chẳng phải là luồng năng lượng ngày trước đây sao? Hắn đỏ mặt, vội vã vận nội lực chống lại. Cơn đau mỗi lúc một tăng lên, hắn không chịu được phun ra một ngụm máu đen.

“Thế nào?” Lão già cười nhạt.

“Ông! Ông muốn gì?” Hắn tức giận.

“Ta đang luyện chế cho mình một bộ thân thể mới, còn thiếu một vài kỳ vật chí dương. Đáng tiếc Đồ Huyết đã trở thành khôi lỗi, khí tức âm hàn rất kỵ dương khí, nên không đi được. Chỉ cần ngươi có thể mang những thứ này về, thì ta sẽ hoá giải Huyết ấn cho ngươi!”

Nguyên hồn lão già vừa nói xong, đã thấy Đồ Huyết ném cho Quân một quyển trục, ghi lại tên hai món đồ.

“Dục huyết dưỡng linh sâm?”

“Nguyên đan cấp độ Huyền giai?”

Quân mới đọc lên đã thấy tê cả đầu. Ngay loại dược thảo đầu tiên hắn đã không biết là gì. Lại còn Nguyên đan Huyền giai, chẳng phải là muốn hắn tìm chết hay sao?

“Dục huyết dưỡng linh sâm là để thân thể mới của ta tạo ra huyết khí, sinh lực, thì Nguyên hồn này mới có thể dung hợp. Thân thể nhân tạo không có Nguyên đan, nên phải tìm một viên lắp vào mới giúp ta tiếp tục tu luyện được!” Lão giải thích.

Quân nghe xong cực kỳ kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có thứ bí pháp kỳ diệu như vậy. Chẳng khác nào là chết đi sống lại cả, so với trường sinh bất tử thì có khác là bao?

“Ông già, ông cho rằng ta có thể tìm được những thứ này sao?”

“Tất nhiên là không! Chứ nếu dễ thì ta đã không sống dựa vào bức tượng này mấy trăm năm nay!”

“Vậy ông còn nhắm vào ta làm gì?” Quân nghe trả lời xong thì có chút bực bội.

“Ta nghe Đồ Huyết nói ngươi chuẩn bị thăm dò một bí cảnh của cường giả Thiên giai, tin rằng sẽ có rất nhiều bảo vật!”

“Ta tu vi như thế này, chỉ sợ chưa tìm được đã mất mạng! Những thứ như vậy, ông nghĩ sẽ đến lượt ta hay sao?” Quân nhún vai nói.

“Ngươi có quyền từ chối ư?” Lão già nheo mày, giơ bàn tay lên.

“Hừ! Làm được thì ta nói làm được, không được thì nói không được, ông còn muốn gì nữa!” Hắn nhăm nhe khối ngọc bài trong tay, cùng lắm thì gọi Trương Liêm đến rồi tính sau.

“Được rồi! Ta cho ngươi mượn một bảo bối của ta!”

Vừa dứt lời, trên tay của Nguyên hồn đã xuất hiện một hình nộm nhỏ có năm phần giống với bức tượng đá.

“Đây là khôi lỗi mà ta tiện tay luyện chế khi còn sống, sức mạnh ngang với Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong!” - Lão nói đầy kiêu ngạo - “Ngươi bây giờ chưa mở ra thức hải nên không khống chế được, muốn dùng nó thì cần thông qua tấm khôi phù này. Đại khái tốn cỡ ngàn linh thạch hạ phẩm cho một đòn ngang với Hoàng giai nhất đẳng…”

Quân bất đắc dĩ nhận lấy cho vào trong túi trữ vật, trong đầu suy nghĩ đối sách.

“Nhớ kỹ lấy đại danh của ta. Uông Dương! Uông khôi vương! Khi ta còn sống, kẻ xin được vì ta vào núi đao, xuống biển lửa nhiều không kể xiết, ngươi được ta chọn lựa, ấy là vinh hạnh của ngươi!”

Quân gật đầu rồi quay người trở ra, chẳng buồn lên tiếng.



Hắn cùng Đồ Huyết trở về Học viện. Hắn thực sự không muốn dính dáng gì đến người tên gọi Uông Dương này. Nhưng không ngờ lại bị trúng độc thủ. Bây giờ trong người hắn, tử hoàn chưa trừ, lại trúng thêm Huyết ấn, thật vô cùng nan giải.

“Đồ Huyết, ngươi bây giờ thực lực tăng mạnh, áng chừng trong Ngoại viện xem như không ai muốn đối đầu!”

“Thì có ý nghĩa gì chứ. Thân thể thật sự đã tổn hại nghiêm trọng, không thể kết Nguyên đan. Những phần bị thiếu, chẳng hạn như hai cánh tay này là Uông tiền bối dùng bộ phận tương ứng của yêu thú ghép vào mà thành. Dù đã biến đổi sang hình dạng nhân loại, nhưng ta đã không còn là con người rồi!”

“Ông ta biến ngươi thành khôi lỗi, ngươi không hận ông ta sao?”

“Ta có cơ hội sống để trả thù, là đã quá đủ rồi. Đáng tiếc bọn chúng quá đông đảo, trong Học viện khó lòng ra tay! Nếu không…” Đồ Huyết nghiến răng.

Quân không nói gì, hắn được nghe Đồ Huyết kể lại chuyện cũ. Y gia nhập Học viện Hoàng gia đã mười năm có lẻ. Vốn dĩ xuất thân thấp kém, nhờ nỗ lực hơn người mới có thể giành được một suất, những tưởng cuộc sống tươi sáng hơn. Nhưng không ngờ, vừa vào đã bị đám đệ tử lâu năm cướp đoạt toàn bộ tài sản tích góp. Y thân cô thế cô, tư chất bình thường, có cố gắng thế nào cũng không tránh khỏi số phận bị kẻ khác giẫm đạp. Một lần tranh chấp, y liều mạng đả thương một kẻ trong số đó, liền bị bọn chúng truy sát, đánh đến gần chết. Y mang hơi tàn chạy vào rừng sâu, bỏ trốn trong một hang động bỏ hoang. Phần tiếp theo chính là câu chuyện mà đệ tử trong Học viện vẫn thường kể mỗi khi có ai nhắc đến y, cái tên Đồ Huyết cũng từ đó đó sinh ra, đến nay đã không còn ai gọi tên thật của y nữa.

Hắn cũng thở dài, hận thù đau khổ đã làm y mờ mắt, bây giờ chỉ có một suy nghĩ trả thù.

“Đồ Huyết, ta cũng không ưa gì kẻ cậy thế cậy quyền. Huống hồ ta và ngươi đã có chung bí mật, chi bằng cùng nhau kết bạn, tương trợ lẫn nhau. Ta tin chắc ngươi cũng không ít lần bị đám người kia tìm cách hạ độc thủ!”

Đồ Huyết nghe xong có chút kinh ngạc. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên có người muốn kết bạn với y.

“Được! Đồ Huyết này xin thề, đời này xem ngươi là huynh đệ, quyết không hai lòng. Nếu không sẽ vĩnh viễn hoá thành khôi lỗi, mất đi ý thức, mặc người sai khiến!”

Quân nghe xong còn giật mình kinh ngạc hơn, hắn chỉ thuận miệng như thế, muốn mượn tay Đồ Huyết để bảo vệ bản thân an toàn. Không ngờ y lại dám lấy mạng mình ra để thề. Hắn làm sao biết được tâm tư của Đồ Huyết chứ!

“Hảo huynh đệ. Giữ trong lòng là được, đâu cần thề thốt như thế!” - Quân cười trừ, rồi vội đổi chủ đề - “Ngươi sống trong rừng núi lâu như vậy, có phát hiện ra linh vật gì ở đây không?”

“Có! Dãy núi bên kia có một thác nước. Ẩn phía sau là một hang động nhỏ, bên trong mọc một cây Kim bối đằng. Nhưng nó được một đàn Kim cức ma viên canh giữ. Con đầu đàn tu vi cỡ Hoàng giai tứ đẳng. Ta thử ăn trộm vài lần đều thất bại, bị chúng đuổi đánh gần chết!”

“Phía tây có một gốc Thiên niên hồng thụ…”

Đồ Huyết kể ra bốn năm bảo vật, đều là hàng tốt hiếm có khó tìm, Quân nghe xong cũng chảy dãi thèm thuồng, sinh lòng ham muốn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.