Chương trước
Chương sau
Quân tu luyện tại tư phòng đã mấy ngày, nhưng không có tiến triển gì cả, linh khí mỏng quá. Linh thạch ngược lại đang tích góp để mua bảo vật, dùng mãi không phải là cách hay. Hắn lại đành tìm tới Tụ khí đài, nhưng kết quả vẫn như cũ, Liễu Đài Hoa căn bản tìm cớ không cho hắn vào.

“Không phải chứ, ta đã tính toán rất kỹ, rõ ràng hôm nay sẽ có phòng trống mà!”

“Không còn phòng là không còn phòng. Chẳng lẽ ngươi định cướp đoạt phòng của đệ tử khác!” Liễu Đài Hoa lớn tiếng.

“Ông rõ ràng cố ý nhắm vào ta! Rốt cuộc ông muốn gì?”

“Vô duyên vô cơ dám vu khống đặt điều, bôi nhọ giáo quan! Ta sẽ bẩm báo lại với Ngoại viện trưởng, đuổi cổ ngươi khỏi Học viện!” Liễu Đài Hoa tức giận chửi mắng.

“Ông…”

“Có chuyện gì mà ồn ào thế. Liễu giáo quan, đã lâu không gặp!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trường Vũ tới.

Vẫn là dáng điệu cao ngạo, phe phẩy quạt giấy, vừa đi vừa ôm bờ eo nhỏ nhắn của Tiểu Yến.

“Trường Vũ, ngươi tới rồi sao? Phòng của ngươi đã chuẩn bị từ trước, có thể tu luyện bất kỳ lúc nào.” Liễu Đài Hoa lập tức thay đổi thái độ.

“Liễu giáo quan, ta nghe loáng thoáng có người đòi giành giật phòng tu luyện, lại còn bày đặt nói xấu gì ông thì phải?” Trường Vũ tươi cười.

“Đúng vậy! Tên đệ tử này ngang ngược vô lý, chẳng biết dựa vào đâu mà dám tới đây gây chuyện, đáng phải nhận xử phạt. Nếu hắn được bằng một phần mười của ngươi thì tốt!” Liễu Đài Hoa trỏ thẳng vào mặt Quân.

“Ấy, Liễu giáo quan chớ giận. Đệ tử mới vào thường không hiểu chuyện, tự cho mình tài giỏi. Giáo huấn nhẹ nhàng là được, không nên làm lớn!”

“Ngươi nói rất đúng, vừa có tình vừa có lý!”

Đoạn quay sang chỉ tay về phía Quân, trịnh trượng:

“Ngươi, qua đây! Hôm nay nhờ có Trường Vũ nói đỡ, ta sẽ không xử phạt ngươi. Còn không mau cảm tạ học trưởng!”

Quân lạnh lùng:

“Trường Vũ, ngươi đừng tưởng có gia tộc chống lưng thì muốn làm gì cũng được. Nếu bỏ cha ngươi sang một bên, thì ngươi còn lại những gì?”

“Ta còn lại gì? Liễu giáo quan, hắn hỏi ta còn lại những gì, ông có thể trả lời hộ được không?” Trường Vũ khinh thường nói.

“A Thiết, ta tưởng ngươi hiểu thời thế, không ngờ lại là kẻ ngu ngơ không biết điều. Vậy thì ngươi đừng oán giận ai, phải tự trách lấy thân mình!” Liễu Đài Hoa đã lại gần Quân, giọng nói đầy uy hiếp.

“Mới sáng sớm mà đã náo nhiệt như vậy, có phải ta đã bỏ lỡ gì không?” Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên, lại thêm một người nữa tới.

“Ngân Ngọc kính chào Liễu giáo quan, mọi người sao lại tụ tập ở đây đông như vậy?”

Vẫn là váy dài trắng, xinh đẹp nhưng băng lãnh. Ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua mọi người.

“Không cần đa lễ, chỉ là chuyện cỏn con, ngươi không cần phải để tâm làm gì!” Liễu Đài Hoa trả lời.

“Phải đấy! Chỉ là một tên đệ tử không biết trời cao đất dày! Liễu giáo quan và ta đã giáo huấn hắn rồi! Học muội cứ an tâm tu luyện!” Trường Vũ cười.

“Ồ, từ bao giờ mà Trường Vũ huynh lại có đặc quyền giáo huấn đệ tử Học viện vậy? Hình như có chút hơi quá phận rồi!” Ngân Ngọc nửa đùa nửa thật.

“Học muội đừng hiểu lầm! Học viện có Nội quy, bất cứ ai đều phải tuân theo. Đệ tử mới vào không biết trước sau, đương nhiên kẻ làm học trưởng như ta cần phải chấn chỉnh lại, thì mới gọi là làm tròn bổn phận! Ngài nói có phải không Liễu giáo quan!”

“Nói rất hay! Trường Vũ đệ tử công tư phân minh, rất đáng làm gương cho chúng đệ tử noi theo!” Liễu Đài Hoa chỉ chờ có thế, lập tức hùa vào.

Quân nghe xong chỉ giận không thể nôn ngay tại chỗ, những lời như vậy mà y cũng có thể nói ra. Cái lưỡi của y còn uốn éo dẻo hơn cả bờ mông của cô nàng Tiểu Yến kia.

“Nếu đã vậy, là ta trách lầm Trường Vũ huynh rồi! Có điều, huynh nhớ cẩn thận, phải giáo huấn cho đúng người, đúng tội, kẻo những người làm học muội, học đệ như chúng ta lại phải chịu uỷ khuất!” Ngân Ngọc cười mỉm, mang theo một tia mỉa mai khinh thường.

Rồi bất ngờ, cô nàng tiến tới chỗ Quân, nở một nụ cười dịu dàng:

“Gia phụ có lời hỏi thăm Thiết đại ca. Người cũng dặn dò ta, nhất định phải mời huynh tới nhà chơi bằng được. Không biết Thiết đại ca có nhã ý tới thăm tệ phủ?”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ chung quanh bỗng dưng im bặt. Liễu Đài Hoa sắc mặt đổi thành xám xịt, mà Trường Vũ thì lại đỏ bừng. Những người xung quanh đều ngơ ngác, liếc mắt nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.

Quân mất một giây định thần, hiểu ra, cười nói:

“Ngân gia chủ quá lời rồi. Ta nhất định sẽ tới phụng bồi. Chỉ là tu luyện đang có chút khúc mắc, chưa hoá giải được nên trong lòng không yên ổn. Đáng tiếc trong Học viện lại không có nơi nào phù hợp. Nơi phù hợp thì lại không đến lượt ta!”

“Thì ra là vậy. Nếu Thiết đại ca không chê, thì lấy tạm phòng tu luyện trên tầng bốn của ta mấy hôm thử xem sao. Dù gì hôm nay ra đường gặp chuyện xúi quẩy, làm ta không có tâm trạng tu luyện!”

Xung quanh lại càng lặng ngắt như tờ. Nhường phòng tu luyện là chuyện vô cùng hiếm thấy. Nhất là khi hai kẻ này dường như tới từ hai thế giới khác nhau, một kẻ vô danh tiểu tốt, còn một người là kim chi ngọc diệp, lại chưa từng nghe nói đến bọn họ có quan hệ gì với nhau.

Lời này của Ngân Ngọc như một cái tát vào mặt Trường Vũ và Liễu Đài Hoa. Những kẻ hóng hớt ngoài mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng đều rộn ràng khoái chí, hy vọng có chuyện hay để xem.

“Vậy ta không khách sáo nhé! Đa tạ Ngân tiểu thư. Tu luyện xong ta sẽ lập tức tới phủ phụng bồi!”

Hắn đi thẳng tới chỗ Liễu Đài Hoa, không thèm nhìn Trường Vũ:

“Liễu giáo quan, chuyện này không tính là vi phạm Nội quy chứ?”

“Chuyện này…Được rồi, cầm lấy lệnh bài, đi đi!” Liễu Đài Hoa không thể làm gì khác, trơ mắt nhìn hắn cứ thế mà vào phòng tu luyện. Đám người phía dưới sau khi hóng hớt xem kịch cũng dần tản về hết, chỉ còn Ngân Ngọc và Trường Vũ.

“Học muội, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này. Người khác sợ các ngươi, nhưng trong mắt Trường lạc gia ta, Ngân Nguyệt thế gia cũng chỉ là con chó bệnh mà thôi!” Trường Vũ gằn giọng.

“Ngươi cứ quản việc của ngươi cho tốt, ta không thèm quan tâm. Nhưng ta lại muốn xem, vật mà chúng ta cần, người mà chúng ta muốn, thì ai dám đụng vào! Trường Vũ, à quên, phải gọi ngươi là Vũ Trường chứ nhỉ, xem có khác gì thanh sắt gỉ không!”

Ngân Ngọc lạnh lùng đáp, ánh mắt băng lãnh liếc nhanh một cái rồi quay lưng rời đi, để lại Trường Vũ cùng Liễu Đài Hoa tức tối nhìn nhau.



Quân bên trong phòng tu luyện, mỉm cười thầm nghĩ, xem ra việc hắn nhờ Tiêu Soái đã có kết quả. Không sớm không muộn lại đến đúng vào lúc này, quả thật khiến người ta có chút sảng khoái.

Nhị trọng đoàn nguyên hắn vẫn chăm chỉ tu luyện, nhưng tăng tiến rất chậm, chỉ mới đạt đến ba mươi sáu búa. Hắn cũng không rõ vướng mắc chỗ nào, lại không dám hỏi ai, sợ mang hoạ vào thân, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy, qua sông mò đá.

Bây giờ đang là tháng tám, giai đoạn tu luyện náo nhiệt nhất trong năm. Bởi bốn tháng nữa sẽ diễn ra Đại hội diễn võ, cơ hội để đám đệ tử tranh tài bộc lộ tài năng. Mười vị trí đầu sẽ được Hoàng Thất chú trọng quan tâm, ba vị trí đầu thì khỏi nói, thậm chí có cơ hội vào thẳng Nội viện, trở thành nòng cốt bồi dưỡng. Những người khác dù không lọt tốp mười, nhưng nếu may mắn lọt vào mắt xanh một vị cường giả nào đó, thì cũng là một bước lên tiên.

Nhưng mấu chốt cuối cùng, phải là bản thân đủ nổi trội. Đây chính là một trong những dịp hiếm hoi, người ta không nhìn vào thế lực đằng sau, mà chỉ nhìn vào thực lực bản thân. Vì thế, với những kẻ như Quân, như Mạnh Thần…là không thể bỏ qua. Tất cả đều gắng sức tu luyện không ngơi nghỉ.

Quân có những suy nghĩ của riêng mình. Tu luyện cần pháp quyết, hắn có. Cần pháp khí, hắn có. Cần linh thạch, hắn có. Cần kỳ trân dị thảo, hắn cũng có. Vậy cứ bình thản mà tu luyện, tranh nhau làm gì?

Nhưng có một thứ hắn vô cùng thiếu, tri thức. Nhân loại có thể trở mình là nhờ tri thức đúc kết ngàn đời. Hắn đã đọc mấy trăm cuốn kinh thư. Nhưng những bí ẩn trong đó vẫn không tài nào hiểu nổi. Suy cho cùng, cách thế giới này vận hành là gì? Bản chất của việc tu luyện là gì? Sinh vật mang trong mình năng lực thiên địa lại là gì? Hắn hoàn toàn không có một lời giải đáp nào.

Hắn vốn cho rằng, mình đủ thông minh, cứ nghĩ làm theo con đường trên sách vở ghi lại, đến sông sẽ có thuyền, lên rừng sẽ có lối nhưng hoá ra không phải.

Mười ngày tu luyện tại Tụ khí đài không mang lại kết quả, nút thắt không được khai mở, khúc mắc trong lòng lại càng nhiều lên. Hắn suy nghĩ thông suốt. Thứ hắn cần, là một người có thể dạy hắn những thứ hắn không thể tự học, những thứ từ thế giới trực quan sinh động!

Và Đại hội diễn võ là cơ hội gần nhất với hắn!

Nhưng có một mối nguy hiểm luôn đe doạ, Trường Vũ nhất định sẽ tìm mọi cách để loại bỏ cái gai trong mắt, thậm chí là hạ sát thủ. Hắn cần phải giữ được cái mạng nhỏ này, cho đến lúc đó, phải có một chỗ dựa lưng thật vững chắc, đủ làm đối trọng với bọn chúng!



Phủ đệ Trường lạc gia.

“Trước là Tiêu gia, bây giờ lại đến Ngân Nguyệt thế gia! Vũ nhi, con dám chắc là trước đó bọn họ chưa từng qua lại chứ!” Trường Tư Không cau mày.

“Chắc chắn! Tiểu tử đó con luôn cho người theo dõi, cả Ngân Ngọc kia cũng có người để mắt đến. Tuyệt không bỏ lỡ giây phút nào!” Trường Vũ khẳng định.

“Hừ! Ta đã dặn dò con phải sớm giải quyết cho gọn gàng, không ngờ lại thành ra như thế. Tên tiểu tử này, vậy mà mang cho ta cảm giác bất an!”

“Phụ thân, lẽ nào là Tiêu gia nhúng tay vào?” Trường Vũ đáp.

“Không có khả năng! Tiêu Soái ngoài nhiều tiền thì chẳng được tích sự gì. Sở dĩ còn tồn tại bởi hắn quan hệ rộng rãi, lại là thành viên quan trọng của Thương hội ở Kinh đô, được bọn chúng che chở. Nhưng Ngân Thiên cũng như ta, vốn không xem trọng y. Lại thêm tiểu tử kia, tuy có chút lợi hại thì cũng chỉ so được với đám con cháu trong nhà, hoàn toàn không đáng để vào mắt!”

Trường Vũ cũng suy nghĩ một hồi, bỗng như nhớ ra điều gì, vội nói:

“Phụ thân, có khi nào hắn có được vật mà Ngân Nguyệt thế gia thèm muốn?”

“Thèm muốn? Bọn chúng chỉ cần vật chí hàn. Vừa rồi đấu giá tranh giành với chúng ta cũng chỉ bởi một bình…”

Trường Tư Không đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trở lên sắc lạnh, vô cùng hung dữ.



Phủ đệ Kim gia. Trong một căn phòng hoàn toàn bằng gỗ quý màu nâu đen, phảng phất hương thơm thoang thoảng. Thứ gỗ nâu đen này gọi Hương tiêu mộc, một loại kỳ mộc trong nhân gian. Nghe nói gỗ này cứng rắn bền bỉ, tuy không thể dùng chế tạo pháp khí, nhưng bản thân nó lại có mùi hương đặc biệt. Hương này có tác dụng an thần dưỡng khí, thanh tâm tịnh hồn. Đối với những người thường xuyên phải sử dụng linh thức rất có hiệu quả chữa lành.

Chỉ một cây Hương tiêu mộc cũng có giá cả vạn linh thạch trung phẩm. Đây cả một căn phòng rộng lớn, kể không đến trăm cây thì cũng chín chục. Quả thực là bạo chi, đủ thấy Kim gia giàu có bực nào.

Chỉ có hai người đang ngồi trong phòng bên chiếc bàn nhỏ. Là Kim Diệp và Thành Thắng.

“Thành Thắng, ngươi đã mua lại Ngọc linh tham rồi chứ!”

“Đã mua, ngài xem!” Thành Thắng dâng ra một cành nhân sâm, trong suốt như ngọc.

“Được rồi, cất kỹ. Nhà họ Trường tìm thứ này đã mấy năm. Không ngờ lại bị chúng ta hớt tay trên. Có thứ này, sẽ dễ nói chuyện hơn với lão!”

“Chỉ là một cây nhân sâm trung phẩm, rốt cuộc có gì mà bọn chúng cần đến như vậy, phụ…”

“Hừ!” Kim Diệp đột ngột gằn giọng, khiến lời nói của Thành Thắng chưa kịp ra đến cổ họng đã phải nuốt vào.

“Gia chủ, ta xin lỗi!” Y vội vàng cúi gằm mặt.

“Hoạ từ miệng, nếu lộ ra không chỉ ta và ngươi, có khi cả cái Kim gia này sẽ sụp đổ!”

“Tiểu nhân nhớ kỹ!”

“Đi đi, ngươi đến Trường lạc gia một chuyến, mời Trường Tư Không tới nhà!” Kim Diệp nói.

Nhưng vừa dứt lời, đã thấy gia nô truyền tới tin báo, Trường Tư Không đến thăm.

Kim Diệp trong mắt có chút ngạc nhiên. Lão cáo già này, chưa kịp hỏi thì đã thấy mò đến, vậy cũng đỡ mất công. Còn là chuyện tốt hay xấu, phải xem lão ta đến làm gì.

Thành Thắng lập tức rời khỏi phòng. Còn Kim Diệp khoác thêm chiếc áo, đi ra phòng chính tiếp vị khách chưa mời đã đến.



Quân hiện tại đang ngâm mình tại Dưỡng cốt đàm. Trần Dần không phải kẻ ngu ngơ, ông ta biết được chút ít câu chuyện xảy ra tại Tụ khí đài, liền giở bài hai mặt, vừa thuận bên này vừa xuôi bên kia, gây một chút khó dễ rồi cũng để cho hắn vào bên trong tu luyện.

Hồng lô quả mà Tiêu Soái cho ngày trước, giờ mới phát huy hết tác dụng. Quả này tính nóng, tăng cường lưu thông khí huyết, thúc đẩy cân cơ cốt nhục. Từng tế bào trong người Quân dường như điên cuồng hấp thu dược lực mà nó mang lại, không ngừng phân chia đổi mới. Những tế bào già cũ dần dần bị thay thế bằng những tế bào mới trẻ hơn, mạnh hơn, nhanh hơn.

Cộng thêm tác dụng của Dưỡng cốt đàm, tốc độ luyện hoá dược lực được đẩy lên tối đa. Chẳng mấy chốc số Hồng lô quả mang theo đã bị hấp thu hoàn toàn.

Bên trong thân thể, dòng máu nóng chảy khắp thân mình, mang theo nguồn linh khí đậm đặc không ngừng rèn giũa, tái tạo. Cơ bắp nở ra, xương cốt rắn lại như kim thạch. Bên ngoài thân thể, lỗ chân lông trên người tiết ra thứ mồ hôi màu xám xịt, xen lẫn mùi máu tanh khó ngửi, nhuộm bẩn cả vùng nước đang ngâm mình.

Khi hắn tỉnh lại, đã cảm thấy một lớp màng nhầy nhụa như ai đó bôi một lớp dầu nhớt lên khắp thân thể, mùi hôi khó chịu. Hắn vội trèo lên bờ, tắm rửa sạch sẽ. Hắn khua tay múa chân một chút, cảm nhận sức mạnh cơ thể đã tăng lên mấy phần, trong lòng vui vẻ thoải mái.

Bấy giờ, cần chuẩn bị một chút trước khi lên đường đi gặp đối tác!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.