Quân mệt nhọc, nằm vật ra thở hổn hển:
“Thành công?”
“Không ngờ đan điền của ngươi lại cứng rắn như vậy, nôi lực cũng tinh thuần hiếm có. Nếu đổi lại người khác chắc đã thất bại rồi!” Lâm Tiến gật đầu, chậm rãi nói.
“Cũng nhờ nội lực của ông nhu hoà mềm mại, nếu không chưa biết thế nào!”
Lâm Tiến đứng dậy, bước ra ngoài. Quân cũng đi theo hít thở khí trời.
“Pháp quyết ngươi tu luyện, tuyệt đừng để lộ ra! Nếu không ắt sẽ mang hoạ vào thân!” Đột nhiên Lâm Tiến cất lời.
“Ông nhận ra công pháp của ta?” Hắn giật mình hoảng sợ.
“Không biết! Nhưng để luyện được đan điền và nội lực đạt đến trình độ như vậy, thì chỉ tiên thiên là không thể, ắt phải do tu tập công pháp cao giai cùng nỗ lực không mệt mỏi mới thành! Đừng lo, bí mật này ta sẽ giữ kín. Dù gì ta tu luyện có chút khác biệt, lấy của ngươi cũng không được ích gì!”
“Đa tạ phó Viện trưởng!” Hắn thực sự cảm kích Lâm Tiến. Nhân gian hiểm ác, mọi sự khó lường. Có được một kẻ để tin tưởng quả thật rất đáng trân trọng.
“Ngươi vẫn còn muốn ở lại Y sư đường chứ?” Lâm Tiến hỏi.
“Ý ông là sao?”
“Muốn trở mình phải vượt sông vươn ra biển lớn. Ngươi ở lại đây có chút uổng phí.”
Quân ngừng lại, suy nghĩ một chút. Quả thật ở đây, ngoài việc được yên ổn ít tranh đấu, còn lại tài nguyên tu luyện quá ít, gần như phụ thuộc hết vào điểm cống hiến.
Hắn lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579279/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.