Chương trước
Chương sau
Quân mệt nhọc, nằm vật ra thở hổn hển:

“Thành công?”

“Không ngờ đan điền của ngươi lại cứng rắn như vậy, nôi lực cũng tinh thuần hiếm có. Nếu đổi lại người khác chắc đã thất bại rồi!” Lâm Tiến gật đầu, chậm rãi nói.

“Cũng nhờ nội lực của ông nhu hoà mềm mại, nếu không chưa biết thế nào!”

Lâm Tiến đứng dậy, bước ra ngoài. Quân cũng đi theo hít thở khí trời.

“Pháp quyết ngươi tu luyện, tuyệt đừng để lộ ra! Nếu không ắt sẽ mang hoạ vào thân!” Đột nhiên Lâm Tiến cất lời.

“Ông nhận ra công pháp của ta?” Hắn giật mình hoảng sợ.

“Không biết! Nhưng để luyện được đan điền và nội lực đạt đến trình độ như vậy, thì chỉ tiên thiên là không thể, ắt phải do tu tập công pháp cao giai cùng nỗ lực không mệt mỏi mới thành! Đừng lo, bí mật này ta sẽ giữ kín. Dù gì ta tu luyện có chút khác biệt, lấy của ngươi cũng không được ích gì!”

“Đa tạ phó Viện trưởng!” Hắn thực sự cảm kích Lâm Tiến. Nhân gian hiểm ác, mọi sự khó lường. Có được một kẻ để tin tưởng quả thật rất đáng trân trọng.

“Ngươi vẫn còn muốn ở lại Y sư đường chứ?” Lâm Tiến hỏi.

“Ý ông là sao?”

“Muốn trở mình phải vượt sông vươn ra biển lớn. Ngươi ở lại đây có chút uổng phí.”

Quân ngừng lại, suy nghĩ một chút. Quả thật ở đây, ngoài việc được yên ổn ít tranh đấu, còn lại tài nguyên tu luyện quá ít, gần như phụ thuộc hết vào điểm cống hiến.

Hắn lấy ra tấm lệnh bài trên người, nói:

“Ông biết thứ này chứ?”

“Ồ! Ngân sắc bài. Ai đã đưa nó cho ngươi?” Lâm Tiến có chút vui mừng.

“Là Hoàng Trường tiền bối. Ông ấy đưa ta khi ở Hoàng Bách sơn mạch! Ngân bài này đáng giá lắm sao?”

“Tất nhiên. Mỗi một người, khi đóng góp đủ lớn cho Triều Quốc, sẽ được Hoàng Thất tặng một phần thưởng, tuỳ từng loại mà có giá trị khác nhau. Ngân sắc bài mà ngươi có trong tay, có thể giúp ngươi vào thẳng học viện, không cần thông qua kiểm tra, chỉ cần xác nhận đúng thân phận. Hoàng Trường tính tình cổ quái, hắn có chiếc ngân bài này từ hơn mười năm trước, rất nhiều gia tộc từng đánh tiếng với hắn nhưng đều bị từ chối. Tiểu tử ngươi vậy mà được hắn nhìn trúng!”

“Vậy thì cũng đâu có gì to tát lắm. Nếu ta tham gia khảo hạch, tin tưởng vẫn có thể vượt qua!”

“Tát nhiên! Nhưng cầm nó sẽ khác. Thứ này không chỉ là vé thông hành, mà nó còn ngụ ý thân phận của ngươi tại Học viện! Ngươi hiểu chứ!”

Hắn chợt hiểu ra ẩn ý đằng sau, suy nghĩ một lát liền nói:

“Phó viện trưởng, kiếm không mài không sắc, ngọc không mài không sáng. Không rèn luyện không thể trưởng thành! Hơn nữa, ta còn phải tìm cách cứu lấy mạng mình!”

“Haha! Tốt! Tốt! Nghỉ ngơi đi, đợi khỏe hẳn ta sẽ đi cùng ngươi đến học viện, nhân tiện thăm mấy người bạn cũ. Cũng lâu rồi chưa tới đó!”



Phủ Thống lĩnh, mấy ngày sau. Chu Hồng và Chu Hoàng đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Đại ca, tên A Thiết đó có gì mà huynh lại muốn giết hắn!”

“Lúc đầu, ta thấy hắn có chút giá trị nên muốn lợi dụng. Nhưng càng về sau, hắn càng làm cho ta kinh ngạc. Đặc biệt là trúng phải tử hoàn của ta, đan điền bị thương tổn tu vi không tăng tiến nhưng thực lực lại mạnh bất thường. Đệ đối quyền với hắn có cảm giác gì không?”

Chu Hoàng nhớ lại:

“Cứng như kim thiết, hơn nữa còn dư lại ám kình!”

“Đúng vậy. Hắn chắc chắn có rất nhiều bí mật đang cất giữ trên người. Trực giác của ta mách bảo không nên để hắn sống!”

“Lão già Lâm Tiến kia không ngờ lại ra tay che chở. Có cần đệ phái người xử lý không?”

“Không cần. Độc đan của ta không có thuốc giải, lão có giúp cũng chỉ làm cho hắn thêm đau đớn. Cứ mặc cho hắn tận hưởng cảm giác chờ đến ngày chết đi. Hơn nữa chúng ta lại sắp phải tới biên giới phía Bắc, nên chuẩn bị lên đường thì hơn!”

“Mấy tên giặc cỏ ngoài thảo nguyên La Lung cũng dám mượn tình hình chiến sự để gây hấn, mà lũ đầu trọc Đại hồng tự ở gần đó lại không thèm ý kiến gì, cuối cùng vẫn là chúng ta phải ra trận!” Chu Hoàng bực bội.

Chu Hồng không nói gì thêm, lẳng lặng nhấp chén trà nghĩ ngợi.



Quân và Lâm Tiến đang đứng trước cánh cổng Học viện Hoàng gia. Cánh cổng cao đến gần mười lăm mét, rộng cũng phải mười mét, một bên chạm khắc hình ngọn sóng dữ một bên chạm khắc hình thanh kiếm giống như trên tấm ngân bài, biểu tượng của Triều Quốc.

Tám ngàn năm trước, vùng đất này còn hoang vu hẻo lánh. Một vị tu sĩ trẻ tuổi trong một lần lịch luyện vô tình phát hiện ra một di tích cổ, có lẽ cũng đã mấy vạn năm. Ông ta lấy được vô vàn linh vật và bí tịch, nhờ đó mà tu vi đạt đến cảnh giới Bán thiên, uy chấn một phương. Cuối đời, không thể hoàn thành một bước trùng thiên, bèn mang theo gia tộc đến chốn cũ, trên nền di tích xây dựng nên một đại gia tộc, mong muốn truyền thừa ngàn đời. Theo thời gian, các thế lực khác cũng dẫn người tới đây tìm kiếm kỳ ngộ, tranh đấu không ngừng. Sau bao cuộc tắm máu, đại gia tộc ngày nào đã trở thành Triều Quốc như hiện tại, nắm giữ một lãnh địa rộng lớn trải dài từ vùng trung tâm xuống đến phía nam. Vùng trung tâm còn được gọi là Bắc Triều, phía nam chính là Nam Triều, được mở rộng xuống cách đây chỉ mới khoảng hơn ngàn năm, cũng là lúc xung đột hai miền bắt đầu xảy ra mà đỉnh điểm là cuộc nội chiến Bắc - Nam mới vừa kết thúc. Còn bốn thế lực khác trên lục địa đủ sức xếp chung mâm đó là Đại hồng tự ở phía đông bắc, Huyết linh tông ở rìa cực đông, Kim khuyết môn ở phía tây bắc và cuối cùng là Tiêu cục Viễn Sơn phía đông nam. Những vùng còn lại chủ yếu là rừng núi hoang vu, địa thể hiểm trở, đều do các thế lực nhỏ hơn chiếm giữ.



Quân bước qua cánh cổng, phía trước là một khoảng sân rộng cả ngàn mét vuông, có gần trăm người đang luyện công. Mỗi người đều mặc đồng phục màu xanh nước biển, có hình huy hiệu sóng và kiếm ở phía sau lưng. Một vị tráng niên, thân hình cao lớn, mặt vuông cằm rộng, trang phục đồng đỏ đang giám sát và hướng dẫn tập luyện.

Lâm Tiến chỉ cho Quân đến một toà nhà lớn có năm tầng, còn ông ta thì bỏ đi chơi gặp mấy người bạn cũ.

Quân bước vào một căn phòng ngổn ngang giấy bút, đủ các loại sách dày cộp. Hắn nhìn cũng có chút hoảng, nếu như ở đây được phổ cập công nghệ thì có đâu đến nỗi vất vả thế này. Hắn cất tiếng:

“Xin chào tiền bối. Ta là A Thiết ở Y sư đường, đến đây muốn xin gia nhập vào Học viện Hoàng gia!”

“Cầm lấy, đọc kỹ, rồi điền thông tin vào, sau đó đi về. Năm ngày nữa chúng ta sẽ liên lạc với ngươi!” Một ông lão cất tiếng, đưa cho hắn một tệp giấy bút, còn không thèm ngước mặt nhìn.

Hắn đã đoán trước tình hình này, không nhanh không chậm lấy ra tấm ngân bài, đặt vào chồng giấy rồi đưa trả lại. Ông lão giờ tay lãnh đạm bắt lấy, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ồ! Tiểu tử, ngươi có ngân bài sao không nói sớm. Lại đây, ngồi xuống nói chuyện. Lão quái gở Hoàng Trường đâu, sao lại để ngươi đến một mình?”

“Hoàng tiền bối đang ở Hoàng Bách sơn mạch. Sao ông biết là của ông ấy?”

“Mọi lệnh bài phát ra, đều có đặc điểm riêng. Các ngươi không biết, nhưng chúng ra nhìn vào liền biết ngay.”

“Vậy là ta có thể gia nhập học viện rồi chứ!”

“Haha! Người trẻ tuổi thường nóng vội vậy sao? Tuy ngân bài giúp ngươi vào thẳng học viện, không cần phải cạnh tranh với ai. Nhưng để tránh có kẻ lợi dụng ngân bài, cũng như để đảm bảo chất lượng đệ tử, chúng ta cần phải xác nhận lại thân phận của ngươi, sau đó ngươi sẽ phải vượt qua một bài kiểm tra rồi mới được vào!”

“Còn phải kiểm tra?”

“Tất nhiên. Nhưng ngươi yên tâm, nếu thất bại, học viện vẫn tạo điều kiện cho ngươi dự bị trong một năm, đến lúc đó vẫn không qua được thì mới bị mất đi tư cách. Ngươi được lão quái gở kia cho ngân bài, thì chắc là không tầm thường, vượt qua chỉ là chuyện nhỏ!”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở!”

“Chậm nhất ba ngày nữa ta sẽ thông báo cho ngươi. Giờ ngươi có thể về hoặc đi dạo thăm quan học viện. Nhưng nhớ ba tầng trên cùng tuyệt không được bén mảng lên, hoặc Tụ khí đài, Dưỡng cốt đàm… cũng không được lại gần.”



Nháy mắt đã đến ngày kiểm tra. Trước mặt hắn có hai vị, một người là tráng niên hôm nọ, một người khác tuổi độ năm mươi, mặc áo dài màu nâu đất, cao gầy nhăn nheo.

Chung quanh hắn còn đến gần hai mươi người khác nữa.

“Các ngươi, ta giới thiệu trước. Ta là Tô Hoàng, trưởng lão ngoại viện học viện Hoàng gia. Còn vị này là Lưu Hùng, giáo quan của học viện. Lần kiểm tra này rất đơn giản. Các ngươi chỉ cần lên, đối một quyền với Lưu giáo quan. Kẻ nào vượt qua sẽ được vào, không thì bị loại! Các ngươi có ý kiến gì không?” Tô trưởng lão cất lời.

“Trưởng lão, như vậy có phải là không công bằng không? Ngộ nhỡ Lưu giáo quan ra tay quá nặng, hoặc cố tình thiên vị một ai đó thì sao?” Lập tức đã có người lên tiếng.

“Công bằng? Vậy các ngươi nhờ ngân bài mà đi đường tắt tiến vào đây thì là công bằng chắc? Trong số các ngươi ai đã từng đối mặt với kẻ thù sinh tử? Bọn chúng sẽ nhẹ tay với các ngươi? Công bằng là do mình đoạt lấy, không phải đi cầu xin người khác!” Tô Hoàng trả lời đầy đanh thép.

Tiếng ồn ào vừa vang lên đã lập tức im bặt, mà tên vừa hỏi liền cúi đầu xấu hổ.

Quân không ngờ lại có một màn kiểm tra như thế này, nhưng nhanh chóng nhận ra ẩn ý đằng sau. Những người mang ngân bài hầu hết đều đến từ các thế lực có tiếng tăm. Mục đích đã quá rõ ràng, vừa để tu luyện, vừa để mở rộng mối quan hệ, nâng cao vị thế. Hoàng thất cũng biết điều này, nhưng một việc đôi bên cùng có lợi thì vẫn cho qua. Có điều để ra uy, ngay từ đầu liền giáng cho một đòn để bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự ở đây. Hơn nữa, đối chiến là cách tốt nhất để thăm dò thực lực và tiềm năng mỗi người.

Tất nhiên không chỉ mình hắn nhận ra, đã có mấy kẻ mỉm cười đắc ý khi thấy tên kia bị chửi mắng.

“Được rồi! Không nói nhiều nữa! Ai lên đầu tiên?” Lưu Hùng bây giờ mới cất lời.

Không ai lên tiếng.

“Vậy từ ngươi trước! Đón lấy một quyền!” Lưu Hùng nhằm đúng vào tên mới hỏi lúc nãy ra tay. Y hoảng sợ vội ngưng tụ ra một thủ chưởng màu vàng kim chống đỡ.

Thủ chưởng gặp quyền lập tức vỡ tan, y cũng bị đánh văng ra xa thổ huyết.

“Quá yếu!” Lưu Hùng phun ra một câu, quay lưng đi vào.

Tên kia đen đủi, lồm cồm đứng dậy lau vết máu trên miệng. Mặt y đỏ như gấc, nắm chặt tay chửi mắng:

“Khinh người quá đáng! Ta thèm vào nơi chó má này!” Xong đoạn lập tức bỏ đi.

Tô Hoàng lắc đầu, cất lời:

“Người tiếp theo, Tiêu Hà!”

Một thanh niên bước lên, phong thái đĩnh đạc:

“Kính chào Tô trưởng lão, Lưu giáo quan. Ta là Tiêu Hà đến từ Tiêu gia. Đắc tội!”

Dứt lời, hai bàn tay của y khẽ động, lập tức được bao phủ một lớp nội lực trắng đục như ngọc.

“Ồ! Huyền ngọc chưởng! Tiêu Soái vậy mà dạy ngươi tâm đắc của lão! Đến đây!” Lưu Hùng cười to.

Vẫn là một quyền đón một chưởng. Chưởng pháp vỡ vụn, Tiêu Hà lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.

“Tạm được! Ngươi vào đi!” Lưu Hùng cất tiếng.

Quân nhìn theo Tiêu Hà, người này hắn chưa gặp bao giờ. Mà Tiêu Hà khi đi ngang qua Quân lại nhìn hắn mỉm cười. Quan hệ giữa Quân và Tiêu Soái đã là kim trong bọc bị lòi ra ngoài, nhiều người đã biết. Nhưng dù là vậy thì kể cả trong Tiêu gia cũng rất ít người biết mặt hắn. Tiêu Hà này lại nhận ra xem chừng địa vị không nhỏ, cũng phải là người được Tiêu Soái tin tưởng.

Đã qua năm người, nhưng chỉ có ba người được vào, hai người bị loại.

“Tiếp theo, Ngân Ngọc!”

Một nữ tử xinh đẹp bước ra, vây dài trắng diễm lệ, má đỏ môi hồng động lòng người.

“Tiểu nữ Ngân Ngọc, đến từ Ngân Nguyệt thế gia, kính xin Lưu giáo quan chỉ bảo!”

Nói đoạn, từ trên tay nàng ngưng tụ ra một ngọn băng mâu màu lam nhạt.”

“Haha! Tiểu nữ ngươi đã luyện thành thứ này, thì ta không cần ra tay nữa! Vào đi!” Lưu Hùng lại cười.

Một tràng ồn ào tuôn ra với những tiếng bàn tán!

“Ngân Nguyệt thế gia, một trong ba đại gia tộc lớn nhất Triều Quốc, thừa sức bồi dưỡng nhân tài của tộc mình. Vậy mà cũng tới đây làm đệ tử! Xem ra câu chuyện chính trị đằng sau thật quá phức tạp!” Quân ngẫm nghĩ.

“Tiếp, Thành Thắng!”

Thành Thắng thay vì dùng quyền chưởng, lại lấy ra một thanh trường kiếm.

“Lưu giáo quan, ta từ bé đã học kiếm thuật, lấy kiếm đạo làm con đường tu hành. Sẽ không bị tính là phạm luật chứ?”

“Còn phải xem kiếm ngươi có cứng không đã!”

Kiếm khí nhanh chóng ngưng tụ, chém ra một đường màu tím đen sẫm va chạm với cự quyền. Không ngoài dự đoán, kiếm khí vẫn là tan tác, song Thành Thắng chỉ lùi lại mấy bước, không hề bị thương.

“Hảo kiếm pháp! Vào đi!” Lần đầu tiên sau mười mấy người, Lưu Hùng cất tiếng khen ngợi. Thành Thắng mỉm cười đắc ý, hiên ngang đi vào trước con mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ của đám người xung quanh. Quân chờ thêm vài lượt, đã thấy đến tên mình.

Đã đi tới đây rồi thì không thể nhún nhường được, phải bỏ chút công sức mới mong được chú ý. Hắn hành lễ với hai người, rồi đứng yên chờ đợi.

“Tiểu tử, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau xuất chiêu!” Lưu Hùng quát lớn.

“Lưu giáo quan, ta tu luyện có chút khác người, vì thế ngài cứ ra tay trước, ta sẽ đón sau!” Hắn cười đáp lại.

“Hở! Ngươi muốn nhường ta ra tay trước! Haha! Mười mấy năm ngươi là người đầu tiên! Vậy đỡ lấy!” Lưu Hùng cười to sảng khoái.

Quân vẫn đứng yên thủ thế. Chờ cho quyền của Lưu Hùng gần đến mới xuất ra một quyền nghênh chiến.

Hai quyền đối nhau như hai cú đấm thép va chạm, quyền kình lan ra xung quanh bụi tung mờ mịt. Tô Hoàng cũng phải ngước nhìn chăm chú.

Khi khói bụi tan đi, cảnh tượng khiến cả bọn kinh ngạc. Hai người vẫn trong tư thế đối quyền, nhưng không hề xê dịch đi chút nào. Nói cách khác Quân đỡ được một quyền mà không rơi vào hạ phong. Phải biết Lưu Hùng là Hoàng giai ngũ đẳng, dù áp chế cảnh giới thì một quyền vừa rồi đánh ra so với Võ giả ngũ đẳng chẳng khác nào lấy đá đập trứng, vậy mà thanh niên trước mặt lại có thể đối quyền sòng phẳng, đủ chứng minh thực lực của hắn cường hãn như thế nào!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.