“Đội trưởng, Thống lĩnh ngày mai sẽ hành quân xuống Nam Xương, nghe nói là một trong bốn thành trì cuối cùng của Nam Triều. Chúng ta sắp sửa được về nhà rồi.” Hoàng Mẫn vui vẻ nói với cả bọn.
“Ngươi thì biết gì chứ. Nam Xương tuy là nơi nhỏ nhất trong bốn thành trì ấy, nhưng muốn tới phải đi qua Nam Xương Lĩnh, vốn là vùng rừng nhiệt đới hiểm trở. Các ngươi cứ chờ đấy, không chết vì đánh nhau mà chết vì khí hậu bệnh tật cho mà xem.” Trương Cảnh Trọng nhăn mặt đáp.
Quân ở đây đã được gần ba năm, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Nửa năm trước hắn mới được Chu Hồng cho liều thuốc đầu tiên, còn lại đều phải chịu đựng năm lần đau đớn do độc dược phát tác, đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Tính tình của mấy người trong đội hắn gần như đã nắm rõ. Tên đội trưởng tóc bù xù này nhìn qua bình thường nhưng y rất thông minh, thích đọc sách, kiến thức uyên bác, mỗi tội thường lo xa. Nhưng cũng nhờ cái tính cẩn thận ấy mà bọn mấy lần thoát chết.
Hoàng Mẫn là tên võ giả thứ hai, hắn tuy không lanh lợi lắm nhưng được cái nhiệt tình siêng năng chăm chỉ, là kẻ duy nhất trong cả bọn còn giữ được chút vui vẻ hồn nhiên.
Những người còn lại đều bình thường, không có gì đặc biệt cả, chỉ đâu đánh đấy. Nhìn chung hắn sống ở đây cũng khá hoà hợp. Đều là thân phận bị coi thường, đùm bọc nhau là lẽ thường tình.
Lần này là đợt Tổng tấn công xuống phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579260/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.