Ngày hôm sau hắn tới thăm Tiểu Minh. Cậu đã tỉnh táo có thể ngồi dậy, bụng chỉ còn trướng nhẹ, dịch từ trong bụng chảy qua ống màu vàng nhạt trong vắt. Xem ra con người ở thế giới này có thân thể cường tráng hơn ở Trái đất rất nhiều. Hắn dặn dò vài điều với vợ chồng Thành chủ rồi cáo lui. Quảng Thành khăng khăng mời ở lại dùng cơm, hắn chẳng biết từ chối thế nào đành ở lại.
“A Thiết, ta nghe nói cậu bị nạn được Y lão cứu mang về. Nói ta biết ai đã hãm hại cậu, ta sẽ giúp cậu ra tay.”
“Đa tạ Thành chủ. Nhưng ta không nhớ được gì. Chỉ biết khi tỉnh lại đã nằm trong nhà Y lão rồi.” Hắn từ tốn trả lời.
“Không sao. Sau này cần gì cứ gọi tên ta. Trong thành Thanh Sơn này, không ai dám đắc tội với cậu. Mà đừng gọi ta là Thành chủ nữa, gọi là Quảng đại ca đi, từ nay đệ chính là huynh đệ tốt của ta.”
Quảng Thành năm này đã gần tám mươi, đủ để làm ông hắn rồi.
“Cái này…e không tiện!” Hắn ngần ngại.
Phu nhân cười nói:
“Đệ đừng ngại, Quảng ca vốn là như vậy. Nếu đệ từ chối thì huynh ấy sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày đấy! Đệ cũng đừng gọi ta là phu nhân nữa, gọi một tiếng chị là được rồi.”
“Thống nhất thế nhé!”
Quảng Thành cười sảng khoái uống cạn chén rượu trên tay.
“Phải rồi, ta thấy hình như đệ đang trong giai đoạn khai mở đan điền. Nếu không lầm thì mấy ngày trước đánh nhau với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.