Chương trước
Chương sau
Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm chậm rãi liếc nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, chậm rãi đưa bát canh thịt lên mép, tay kia lại lặng yên không tiếng động sờ về phía chuôi kiếm.

Nhìn thấy Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm muốn uống canh thịt, nụ cười trên mặt Xa Thiết Quân cùng Xa gia Lão Lục càng tăng lên.

Cũng trong nháy mắt này, kỳ biến phát sinh.

Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm phân biệt hất bát canh thịt về phía Xa Thiết Quân cùng Xa gia Lão Lục, trường kiếm trong tay hai người đâm ra nhanh như tia chớp.

Xùy!

Kiếm quang mãnh liệt!

Thời điểm Diệp Chân đứng dậy, thuận tay đánh ra một thức Hàn Mai Phá Tuyết, Tào Bất Phàm am hiểu khoái kiếm đã hóa thành một mảnh kiếm ảnh.

Tập kích đột nhiên như thế, huynh đệ Xa gia lập tức bị thua thiệt.

Nhất là Xa gia Lão Lục, mặc dù bản năng có né tránh, nhưng trên bờ vai vẫn nhiều thêm mấy miệng vết thương.

Diệp Chân tập kích Xa Thiết Quân, tựa hồ sớm có đề phòng, cương khí hộ thể hỗn hợp linh quang nồng đậm tuôn ra, chặn kiếm thế Hàn Mai Phá Tuyết của Diệp Chân.

Tu vi Dẫn Linh trung kỳ.

- Diệp thiếu hiệp, các ngươi làm cái gì vậy?

Thấy Xa Thiết Quân vẫn còn giả bộ, Diệp Chân cười lạnh.

- Xa tộc trưởng, nếu ngươi có thể uống hai bát canh thịt kia, hôm nay ta liền dập đầu bồi tội cho ngươi!

Trong nháy mắt này, trên mặt Xa gia Lão Lục cố giả bộ ra tiếu dung biến mất, thay thế chính là gương mặt dữ tợn cùng lệ khí.

Xa Thiết Quân biến sắc.

- Điều này sao có thể? Làm sao các ngươi nhìn ra được?

- Hừ, chúng ta tận mắt thấy thi thể của Tạ Thiệu, ngươi lại nói Tạ Thiệu chữa thương ở trong lều vải, không có ma mới lạ!

Tào Bất Phàm nói ra.

- Hóa ra là như vậy! Ngược lại là ta sơ sót. Không có cách nào xác định Tạ Thiệu sinh tử, không nghĩ tới vậy mà thành sơ hở! Như vậy, Diệp thiếu hiệp cố ý hỏi ta tung tích của Tạ Thiệu, nghĩ đến hẳn đã nhìn ra sơ hở hả?

Xa Thiết Quân hỏi.

Diệp Chân nhìn Xa gia Lão Lục.

- Một người vừa mới mất nhi tử, lại mất huynh đệ còn có thể cười được sao? Nụ cười kia, thật sự là quá giả.

- Ha ha ha ha, Diệp thiếu hiệp quả thật bất phàm, nếu chết như vậy, chẳng phải là thật đáng tiếc! Chỗ này của ta có mấy viên độc hoàn mạn tính. Nếu các ngươi nguyện ý ăn vào, hộ vệ Xa gia, ta cam đoan, năm năm sau, liền cho các ngươi giải dược!

Xa Thiết Quân lấy ra một chai thuốc dụ dỗ nói.

- Xa tộc trưởng, ngươi xác định ăn chắc chúng ta như vậy?

Diệp Chân nhìn Tào Bất Phàm nói.

- Chẳng lẽ hai người chúng ta là cường giả Dẫn Linh cảnh trung kỳ, cộng thêm mấy chục tộc nhân Chân Nguyên cảnh, còn không đối phó được hai người các ngươi? Diệp Chân lợi hại, cũng chỉ là tiểu oa nhi Chân Nguyên cảnh tứ trọng. Còn có thể đánh đồng với võ giả Dẫn Linh cảnh sao?

Xa Thiết Quân nở nụ cười.

- Họ Xa, Diệp Chân là đệ tử của Tề Vân Tông, ngươi giết hắn, không sợ gây họa diệt môn cho Xa gia các ngươi sao?

Tào Bất Phàm quát.

- Họa diệt môn?

Xa Thiết Quân cười lạnh.

- Nơi này chết nhiều tán tu như vậy, Diêm Sơn, Hồng Y Tôn Giả, thậm chí bao gồm ngươi, không thể vu oan sao, chỉ cần nói các ngươi thấy bảo nảy lòng tham, vì Hạ phẩm Bảo khí giết Diệp Chân, ai sẽ không tin, người nào sẽ hoài nghi Xa gia ta?

- Ha ha, Xa tộc trưởng, ta rất hiếu kì, trong hầm mỏ này rốt cuộc có bảo bối gì, lại để ngươi phát rồ như thế!

Diệp Chân nói.

- Cái kia không cần ngươi xen vào, hiện tại, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, có nguyện ý ăn độc hoàn hay không?

Xa Thiết Quân tung tung độc hoàn trong tay.

- Xa tộc trưởng, nếu ta nói không thì sao?

Diệp Chân nở nụ cười.

- Đại ca, bớt nói nhảm với hắn, giết đi!

Xa gia Lão Lục rống lên.

- Không muốn? Vậy chỉ còn đường chết!

- Giết!

Cơ hồ là cùng một giây, Diệp Chân nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm cương dài bốn trượng vung ra, từng đạo kiếm cương hoa mai, đâm về phía Xa Thiết Quân.

Hàn Mai Loạn Chiến!

Xa Thiết Quân biến sắc, song quyền liên hoàn đánh ra, nhiều đóa kiếm cương hoa mai bị Xa Thiết Quân đánh nát bấy.

Kiếm thế của Diệp Chân không ngừng, hơi tập trung, liên tiếp thi triển ra Hàn Mai Phá Tuyết, Phong Trung Hàn Mai, Hàn Mai Nghênh Xuân, phối hợp hàn mai ý cảnh, trong lúc nhất thời, thậm chí ngay cả trong rừng cây oi bức cũng dâng lên khí lạnh.

Bị Diệp Chân luân phiên công kích, sắc mặt của Xa Thiết Quân trở nên càng ngày càng ngưng trọng, đến cuối cùng, cương khí hộ thể hỗn hợp linh quang bao phủ ngoài thân.

Mỗi một chiêu mỗi một thức, đều hỗn hợp hơn một nửa Linh lực, vậy mà để hắn hoàn toàn bạo phát ra tu vi Dẫn Linh cảnh trung kỳ.

Một đôi thiết chưởng, múa đến mưa gió không lọt, dù hàn mai ý cảnh của Diệp Chân mạnh hơn nữa, cũng không thể đột phá cương khí hộ thể mà Xa Thiết Quân dùng một nửa Linh lực tạo thành.

Sắc mặt của Diệp Chân cũng rất trịnh trọng.

Đột nhiên, thân hình Diệp Chân lộn vòng, Thiên Tinh Kiếm lấy một loại phương thức kỳ dị chấn động lên, lúc chấn động, một đạo kiếm khí màu băng lam dài đến tám trượng, phảng phất như cầu vồng đánh về phía Xa Thiết Quân.

Nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, nồi canh thịt vừa rồi còn bốc hơi nóng trong nháy mắt hiện ra sương trắng.

Phanh phanh phanh!

Quanh thân Xa Thiết Quân bộc phát linh quang, trong nháy mắt đánh ra mười ba quyền.

Mười ba đạo quyền cương nối thành một mảnh, như giao long chuyển hướng, đón nhận kiếm khí băng lam.

Ầm!

Ánh sáng bùng lên ở giữa, quyền cương của Xa Thiết Quân cùng kiếm khí màu băng lam của Diệp Chân đồng thời nghiền nát, Xa Thiết Quân bị kiếm khí đông ra một tầng băng sương, thần sắc kinh ngạc đến cực hạn.

- Diệp Chân, ngươi so với ta tưởng tượng thì mạnh mẽ hơn nhiều! Vừa rồi một chiêu này, hẳn là mạnh nhất công kích của ngươi đó hả? Nếu đổi thành Dẫn Linh cảnh sơ kỳ, chỉ sợ sẽ thua rất thảm! Đáng tiếc, đụng phải ta, tu vi đã đạt tới Dẫn Linh cảnh trung kỳ! Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!

- Thật sao?

Thần sắc của Diệp Chân đột nhiên nghiêm túc.

- Như vậy, ngươi đón thêm chiêu này thử xem!

Khí thế của Diệp Chân biến đổi, chân nguyên hối hả khởi động, tựa hồ dẫn động vô số vòng xoáy, không chỉ thổi quần áo của Diệp Chân bay phất phới, lá rụng ở xung quanh cũng bị khí cơ dẫn dắt bay lên không xoay tròn.

Vèo!

Chân nguyên ở quanh người Diệp Chân giống như gió lốc vận chuyển, cơ hồ là đồng thời, Thiên Tinh Kiếm lấy một loại quỹ tích kỳ dị bổ ra.

Nhìn như chém thẳng, nhưng trong quá trình Thiên Tinh Kiếm bổ ra, lại không ngừng di chuyển quỹ tích, mỗi một lần chuyển động, đều có thể dẫn động càng nhiều Thiên Địa nguyên khí.

Xoạt!

Ở dưới Diệp Chân dẫn động, Thiên Địa nguyên khí giăng đầy ở phụ cận, lấy tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy vặn vẹo xoay tròn.

Trong thời gian ngắn, trong mắt Xa Thiết Quân lộ ra vẻ sợ hãi.

Trường kiếm chém thẳng xuống, khi Thiên Địa nguyên khí bị Diệp Chân dẫn động đến cực hạn, Diệp Chân rống giận.

- Phong Quyển Tàn Vân. Đi!

Trong tiếng gào thét, gân xanh trên trán Diệp Chân nhô lên, bởi vì chân nguyên trong cơ thể bị kiếm thế điên cuồng hút đi, đôi má cũng cấp tốc co rúm.

Trong điện quang hỏa thạch, một đạo kiếm quang như gió lốc đánh về phía Xa Thiết Quân.

Đây hết thảy, đều hoàn thành ở trong một khoảnh khắc.

Cơ hồ là đồng thời, quyền mang của Xa Thiết Quân cũng bùng lên.

Xoát!

Kiếm quang như gió lốc lướt qua, mấy cây đại thụ ở sau lưng Xa Thiết Quân bị chém thành hai khúc.

Trên người Xa Thiết Quân bùng lên cương khí hộ thể, cũng ở trong tích tắc đó chôn vùi, cùng nhau biến mất, còn có huyết nhục của Xa Thiết Quân.

Kiếm quang qua đi, huyết nhục trên người Xa Thiết Quân đều biến mất, chỉ còn lại có một khung xương trống rỗng, còn có trên đầu lâu, lúc này hai tròng mắt vẫn cực kỳ hoảng sợ!

Hí!

Một màn này, để Diệp Chân đang chống kiếm mà đứng, hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn biết Phong Vân Kiếm Pháp là kiếm kỹ Địa giai Trung phẩm, là võ kỹ trấn tông của Tề Vân Tông, rất lợi hại, vô cùng lợi hại, nhưng không nghĩ tới, sẽ lợi hại đến trình độ như thế!

Chỉ là thức thứ nhất Phong Quyển Tàn Vân, liền lợi hại như vậy!

Trực tiếp cạo một vị Dẫn Linh cảnh trung kỳ thành khung xương, miểu sát!

Uy lực quả thực khủng bố tới cực điểm.

Nhưng càng làm cho Diệp Chân khiếp sợ là, Phong Vân Kiếm Pháp này tiêu hao chân nguyên.

Vừa rồi thời điểm thi triển, trong cơ thể Diệp Chân còn thừa gần chín phần mười chân nguyên, ở trong tích tắc, bị rút không còn một mảnh, đã như vậy còn cảm giác chưa đủ.

Trách không được thời điểm Thải Y dạy Phong Vân Kiếm Pháp cho Diệp Chân từng nói, tâm pháp thôi động Phong Vân Kiếm Pháp thất truyền, nếu không thất truyền, một kiếm, có thể hút khô Diệp Chân!

Có điều, Thải Y nói đó là dưới tình huống hiểu được ý cảnh phong vân, đạt tới cảnh giới cao nhất của Phong Vân Kiếm Pháp.

Hiện tại, Diệp Chân mới khó khăn lắm học xong Phong Vân Kiếm Pháp, cùng sử dụng Phong Vân kiếm quyết thất truyền mà thôi.

Về phần phong vân ý cảnh, không hề nghĩ ngợi qua.

Nhưng cứ như vậy, một kiếm này, cũng trực tiếp làm Diệp Chân thoát lực, phảng phất như khí lực toàn thân đều bị một kiếm kia rút sạch, để Diệp Chân lấy kiếm chống mới có thể đứng vững!

Ba!

Khung xương của Xa Thiết Quân ngã xuống đất, ngã chia năm xẻ bảy, cũng làm cho ánh mắt của tử đệ Xa gia ngốc trệ, phảng phất như thấy được ảo giác.

Ngay cả Xa gia Lão Lục đang chiến đấu thảm liệt với Tào Bất Phàm, cũng bị một màn này dọa sợ!

Chân Nguyên tứ trọng, vậy mà chém giết Dẫn Linh cảnh trung kỳ Xa Thiết Quân.

Chuyện này... Diệp Chân quả thực một lần lại một lần tăng cao năng lực chịu đựng cho Tào Bất Phàm!

- Cha!

Xa Viễn canh giữ ở khu vực biên giới đau đớn rên lên, một tiếng đau đớn rên lên này, cũng đánh thức Xa gia Lão Lục.

Một lần nữa cùng Tào Bất Phàm chiến lại với nhau, Xa gia Lão Lục rống to.

- Xa Viễn, đừng gào thét nữa! Diệp Chân kia đã thoát lực, mau nhân cơ hội này, báo thù cho cha ngươi!

- Nhanh, nhanh đi!

Xa gia Lão Lục quát, để Xa Viễn như ở trong mộng mới tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo hơn mười Chân Nguyên cảnh xung phong liều chết về phía Diệp Chân.

- Thoát lực?

Diệp Chân bật cười một tiếng, hắn xác thực hao hết chân nguyên thoát lực.

Nhưng hắn có Nguyên Linh Ngọc Dịch mà Thải Y đưa cho hắn kia mà!

Lật tay một cái, lấy ra Nguyên Linh Ngọc Dịch, hút nhẹ một giọt, trong đầu Diệp Chân, lập tức hiện lên ánh mắt tinh khiết, nụ cười ngọt ngào kia của Thải Y.

Một giọt Nguyên Linh Ngọc Dịch vào bụng, đan điền khô khốc của Diệp Chân, giống như hạn hán đã lâu gặp mưa rào!

Chân nguyên sinh sôi khôi phục trong nháy mắt!

- Diệp Chân, chết cho ta...

Xa Viễn vừa mới xông tới gần, âm thanh két một tiếng dừng lại, một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài bốn trượng, để đầu lâu của Xa Viễn bay lên giữa không trung… đồ sát bắt đầu!

Chỉ cần là võ giả Xa gia xông tới, hết thảy bị Diệp Chân một kiếm chém đầu!

Những võ giả này tu vi khoảng Chân Nguyên cảnh nhị tam trọng, ở trước mặt Diệp Chân, chỉ xứng trở thành đồ ăn!

Trăm tức sau, ở dưới Diệp Chân cùng Tào Bất Phàm liên thủ giáp công, Xa gia Lão Lục vốn bị thương ngã xuống đất bỏ mình. Còn hơn hai mươi tộc nhân Xa gia chưa chết, đã sớm chạy trốn đến không biết thân ảnh ở nơi nào.

- Diệp Chân, ngươi... Ngươi thật sự là quá..... Quá biến thái...

Tào Bất Phàm đã nghĩ không ra từ ngữ hình dung Diệp Chân.

Diệp Chân cười cười, tiện tay chỉ hai quặng mỏ khác, nhìn Tào Bất Phàm nói:

- Lão Tào, chúng ta có nên đi vào xem bên trong có bảo bối gì hay không? Vậy mà có thể làm cho Xa gia muốn diệt khẩu chúng ta để che dấu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.