Chương trước
Chương sau
Thời điểm Tề Vân Tông vì Cổ Đa Trí xếp thứ nhất trên Địa Bảng chết, chủ phong chấn động, đệ tử chân truyền điều tra, Diệp Chân đi tới Thanh Ngưu Sơn cách quận Vũ An chỉ có trăm dặm.

Lúc này sắc trời đã muộn, Diệp Chân cũng không vội vã chạy đi, mà chiến đấu với một con Tam Nhãn Yêu Lang.

Tam Nhãn Yêu Lang chính là Yêu thú Nhân giai trung phẩm, nó tính hung tàn, lực lớn, tốc độ cực nhanh, quan trọng nhất là, trong con mắt thứ ba trên trán nó, có thể bắn ra một tia sáng xanh, người trúng không chết cũng phải trọng thương.

Có điều, dựa vào Xà Du Bộ cực kỳ linh xảo, Diệp Chân đối phó Tam Nhãn Yêu Lang này lại thoải mái.

Đột nhiên, Tam Nhãn Yêu Lang nhào tới, trên chân trước diệu ra tầng tầng ánh sáng xanh, cực kỳ hung lệ đánh về phía Diệp Chân.

Nhìn lấy Tam Nhãn Yêu Lang đánh tới, Diệp Chân lại không vội né tránh, đợi Tam Nhãn Yêu Lang tới gần, hắn nghiêng người, vọt đến bên cạnh Tam Nhãn Yêu Lang, sau đó mạnh mẽ oanh ra một quyền.

Thốn Bộ Băng Quyền!

Ầm!

Quả đấm của Diệp Chân hung hăng nện vào bụng Tam Nhãn Yêu Lang, một làn gợn sóng mắt trần có thể thấy từ bụng của Tam Nhãn Yêu Lang tản ra, thân hình của Tam Nhãn Yêu Lang còn ở trên không trung liền rên rỉ một tiếng, run rẩy rơi xuống đất, trong miệng sói có khối vụng nội tạng dâng trào ra.

Một quyền đánh chết Tam Nhãn Yêu Lang, Diệp Chân tập trung tư tưởng suy nghĩ tới Thận Long Châu ở trong ngực, đưa tay đáp lên đầu Tam Nhãn Yêu Lang, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Để Diệp Chân thất vọng là tình cảnh hắn chờ mong lại chưa từng xuất hiện, vô luận hắn thúc dục Thận Long Châu như thế nào, thi thể của Tam Nhãn Yêu Lang vẫn không có bất kỳ biến hóa.

- Vẫn không được sao?

Con Tam Nhãn Yêu Lang này đã là con Yêu thú thứ năm mà Diệp Chân đánh chết ở trên đường đi, thế nhưng mỗi một con Yêu thú, đều không có xuất hiện tình cảnh mà Diệp Chân chờ mong... không giống Huyễn Ảnh Xà Vương, bị Thận Long Châu hút sạch tất cả tinh khí thần!

Sở dĩ Diệp Chân chờ mong như vậy, là bởi vì hắn có một ý nghĩ.

Lần kia ở sau núi, mượn xu thế của Thải Y Tiên Tử, Diệp Chân xử lý Huyễn Ảnh Xà Vương, về sau Thận Long Châu phát sinh biến hóa thần bí, hút sạch sẽ tinh khí thần của Huyễn Ảnh Xà Vương, không chỉ để tu vi của Diệp Chân tiến nhanh, còn lưu lại một hư ảnh Huyễn Ảnh Xà Vương ở trong tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu.

Bởi vì hư ảnh Huyễn Ảnh Xà Vương này, Diệp Chân tu luyện võ kỹ loài rắn có thiên phú kinh người, tùy tiện tu luyện vài cái, có thể tu luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực.

Cho nên Diệp Chân một mực nghĩ, nếu hắn xử lý Yêu thú khác, Thận Long Châu lại hút tinh khí thần, vậy tu vi của hắn không chỉ có thể tăng vọt, học tập võ kỹ thú cũng sẽ vô cùng dễ dàng.

Vì ý nghĩ này, trên đường trở về nhà, Diệp Chân một mực tìm kiếm Yêu thú, chỉ cần có cơ hội, liền giết Yêu thú, muốn nghiệm chứng suy đoán của mình.

Thế nhưng Tam Nhãn Yêu Lang này đã là con Yêu thú thứ năm mà Diệp Chân tự tay giết, nhưng vô luận Diệp Chân thúc dục như thế nào, Thận Long Châu ẩn núp ở trong ngực vẫn không nhúc nhích.

- Xem ra, bí mật của Thận Long Châu này, không có đơn giản giống như ta nghĩ!

Than nhẹ một tiếng, Diệp Chân liền rút đao xử lý Tam Nhãn Yêu Lang, da lông của Yêu thú này, thậm chí hàm răng, đều là thứ rất đáng giá.

Cái này không, một đường giết tới, sau lưng Diệp Chân bao phục, đã chừng cao cỡ nửa người, Diệp Chân chuẩn bị đưa đến quận Vũ An bên trong xử lý.

- Đến Sơn Phong rồi...

- Giết...

- Cứu mạng...

Đột nhiên, lỗ tai của Diệp Chân mạnh mẽ dựng lên, trong gió, vậy mà truyền đến tiếng kêu cứu loáng thoáng, còn có tiếng la.

Ánh mắt nhíu nhíu, Diệp Chân dừng lại động tác trong tay, nghe tiếng gió phân biệt phương hướng một chút, vội vàng cưỡi Ngân Giác Mã, chạy tới địa phương tiếng kêu cứu truyền ra.

Trong Thanh Ngưu Sơn này, là có một đám cường đạo tên Quá Sơn Phong. Một năm rưỡi trước, lão ba của Diệp Chân đưa hắn qua Thanh Ngưu Sơn, cương quyết ở dưới Thanh Ngưu Sơn đợi hai ngày, cùng nhau tụ tập đội ngũ gần hai trăm người, mới dám kết bạn qua núi.

Coi như đội ngũ hai trăm người qua núi, để Quá Sơn Phong hơi có kiêng kị, nhưng nhóm người Quá Sơn Phong kia vẫn buông lời, mỗi người nộp mười lượng bạc phí qua đường mới an toàn thông qua.

Từ đó trở đi, Diệp Chân liền thống hận Quá Sơn Phong này, Diệp Chân không nghĩ tới, hơn một năm trôi qua, quan phủ lại còn chưa tiêu diệt Quá Sơn Phong ở trên Thanh Ngưu Sơn!

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân nghe âm thanh chạy tới một rừng cây giữa sườn núi, trước mắt là một màn cực kỳ máu me, làm cho ánh mắt của Diệp Chân phẫn nộ, huyết khí quanh thân không nhịn được kích động.

Rất hiển nhiên, đây cũng là một thương đội đi qua Thanh Ngưu Sơn, còn có một bộ phận dân chúng bình thường phụ thuộc vào thương đội, đi theo sau để an toàn qua núi.

Bất quá lúc này, hơn phân nửa dân chúng bình thường lại ngã xuống trong vũng máu, hộ vệ, kiệu phu của thương đội tử thương thảm trọng, chỉ còn bốn võ giả khoảng Luyện Huyết tứ ngũ trọng, ở dưới sơn tặc trùng trùng điệp điệp vây công, bảo hộ lấy một lão giả bộ dáng thương nhân.

Về phần những dân chúng bình thường khác, nếu né tránh không kịp, sẽ bị sơn tặc một đao bêu đầu, trong rừng cây tràn đầy chân tay gãy.

Chỉ trong chớp nhoáng này, đã có hai đầu người của phụ nữ và trẻ em bay lên trời.

- Dừng tay!

Trong tiếng gào thét, nhiệt huyết của Diệp Chân khuấy động, như mũi tên xông qua, không chút lưỡng lự, thi triển ra thực lực không chút giữ lại nào.

Trong chớp mắt, Diệp Chân liên tục thi triển ba lần Xà Đạn Thảo, vượt qua một trăm hai mươi mét, bàn tay mở ra, tên sơn tặc đang vung đao bổ về phía một nông phu cảm thấy hoa mắt, Diệp Chân liền xuất hiện ở trước mặt hắn, còn chưa kịp la một tiếng, cổ họng liền bị Diệp Chân cắt nát bấy, thân hình mềm nhũn ngã xuống.

Ba ba ba!

Trong rừng cây, thân hình của Diệp Chân như bóng ma, mỗi một chưởng cắt ra, liền có một tên sơn tặc bị cắt cổ họng, mỗi oanh ra một quyền, thì có một tên sơn tặc nát ngực, vỗ ra một chưởng, thì có một tên sơn tặc đầu bị đánh thành dưa hấu nát.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân như vào chỗ không người, dưới tay không ai có thể sống sót.

- Tam đương gia, mau nhìn, bên kia đến một kẻ khó chơi!

Rất nhiều sơn tặc chết thảm, đưa tới vài tên sơn tặc tinh nhuệ vây công hộ vệ thương đội chú ý.

- Kẻ khó chơi, ở đâu? Giao cho ta!

Tam đương gia râu quai nón tràn đầy tự tin, nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay chỉ hướng Diệp Chân.

Thời điểm trường thương trong tay Tam đương gia chỉ hướng Diệp Chân, liền mạnh mẽ run một cái.

- Chân Nguyên thuần thanh sắc? Má ơi, Chân Nguyên cảnh?

Kinh hô một tiếng, Tam đương gia ném trường thương trong tay xoay người bỏ chạy, vẻn vẹn chỉ có một chút Chân Nguyên màu xanh nhạt, toàn bộ dồn vào hai chân.

Thế nhưng Diệp Chân đã chú ý tới hắn, sao có thể để hắn còn sống rời đi!

Hưu hưu hưu!

Diệp Chân không chút để ý tiêu hao thể lực, liên tục thi triển Xà Đạn Thảo, trong thời gian ngắn, liền đuổi kịp Tam đương gia đang chạy trốn, đấm ra một quyền, trực tiếp đánh bay thân thể Tam đương gia ra hơn mười mét.

Tam đương gia co quắp một chút, liền tắt thở bỏ mình.

Tam đương gia chết thảm, còn lại vài tên sơn tặc kinh hô, đâm quàng đâm xiên chạy tứ phía.

Thế nhưng những sơn tặc chạy tứ phía này, Diệp Chân một cái cũng không bỏ qua, bất kể tiêu hao thi triển Xà Đạn Thảo.

Thời điểm một tên sơn tặc sau cùng bị Diệp Chân dùng trường đao xuyên tim, Diệp Chân chậm rãi cúi người, tay khoác lên một cái đầu còn chưa hết nét ngây thơ, thay đối phương vuốt hai mắt còn chưa nhắm lại, thần sắc của Diệp Chân đã cực kỳ băng lãnh!

Đây là đầu của một hài đồng chưa tới mười tuổi, còn để kiểu tóc hài nhi, chỉ là lúc này đã đầu một nơi thân một nẻo, trong hai mắt tràn đầy ngây thơ trợn tròn lên, hiện đầy hoảng sợ!

Ngay cả trẻ con không hề có uy hiếp cũng giết, đám sơn tặc này, chết không có gì đáng tiếc!

- Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp!

- Đa tạ thiếu hiệp!

Sơn tặc vừa chết, người may mắn còn sống sót lập tức bái tạ Diệp Chân, âm thanh đầu chạm đất không dứt bên tai, nhưng càng nhiều là âm thanh cầu cứu.

- Thiếu hiệp, cầu ngươi mau cứu thê tử của ta, nàng vừa mới bị nhóm Quá Sơn Phong đáng giết này cướp đoạt đi.

- Thiếu hiệp, mau cứu thê tử của ta, con ta mới năm tuổi, không có nàng làm sao sống được...

- Thiếu hiệp, cầu ngươi báo thù thay cha ta, van cầu ngươi!

Mấy thiếu niên mặt mũi tràn đầy nước mắt không ngừng dập đầu cho Diệp Chân.

Thời điểm đám người quỳ xuống, lão đầu vừa rồi được hộ vệ thương đội bảo vệ kia té nhào tới trước mặt Diệp Chân, ôm lấy đùi Diệp Chân gào thét.

- Thiếu hiệp, mau cứu con gái của ta. Khuê nữ đáng thương của ta mới mười sáu tuổi, nếu như bị cường đạo bắt lại, ngày sau sống thế nào?

- Thiếu hiệp, ta ra vạn kim, không, Hà Bán Thành ta ra một nửa gia sản, chỉ cần ngươi có thể cứu nữ nhi của ta, đều cho ngươi! Đáng thương ta già mới có con...

- Đủ rồi!

Diệp Chân một tiếng gầm lên, đám người đang gào khóc bị dọa cho ngậm miệng lại. Kỳ thật coi như những người này không cầu Diệp Chân, bây giờ Diệp Chân lên cơn giận dữ, cũng sẽ giết đến tận sơn trại.

Chỉ là những người này quá ồn ào, dù sao cũng phải để Diệp Chân hỏi ra phương hướng mới được chứ.

- Sơn trại của Quá Sơn Phong ở đâu?

- Theo đường nhỏ này một mực đi về phía trước, qua triền núi, là sơn trại của bọn hắn, tiểu lão nhân đã từng giao lộ phí cho bọn hắn, nên nhận ra.

Lão nhân kia vội la lên.

- Quá Sơn Phong có bao nhiêu người? Người mạnh nhất là ai?

Diệp Chân cũng không vội vã hành động, cẩn thận hỏi thăm, giết vào hang ổ cường đạo, cũng không thể lỗ mãng hành động.

- Võ giả ước chừng một hai trăm người, Quá Sơn Phong Đại đương gia Hồ Hải, nghe nói tu vi đạt đến Chân Nguyên cảnh. Đã qua một năm, quan binh vây quét ba lần đều thất bại. Nghe nói lần gần nhất, ngay cả  Đô Úy quận phủ cũng bị thương!

Một hộ vệ thương đội nói.

Đô Úy quận phủ cũng bị thương?

Nghe vậy, Diệp Chân không khỏi rùng mình, có thể đả thương Đô Úy quận phủ, còn có thể ngăn trở quan binh ba lần vây quét, thực lực của Quá Sơn Phong này, không thể khinh thường.

Nhìn lấy Diệp Chân lộ ra vẻ cẩn thận, Hà Bán Thành lại nói:

- Thiếu hiệp đừng nghe hắn nói mê sảng, quan binh quận phủ vây quét ba lần đều thất bại, tất cả đều bởi vì hang ổ của Quá Sơn Phong thiết lập ở Bán Bộ Đa, dễ thủ khó công. Đúng rồi, lúc thiếu hiệp trải qua Bán Bộ Đa, phải cực kỳ cẩn thận! Bán Bộ Đa kia chỉ rộng một mét, nếu cửa trại đối diện bắn tên nỏ, rất khó tránh né.

- Bán Bộ Đa?

- Các ngươi chờ ở đây!

Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, liền chạy về phía hang ổ Quá Sơn Phong, thời điểm đi ngang qua Tam đương gia bị hắn một quyền đánh chết, bước chân của Diệp Chân có chút dừng lại, xách lên thi thể của Tam đương gia, lại tiếp tục chạy về phía hang ổ sơn tặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.