Rít một tiếng gió thổi lạnh ngắt, không gian yên ắng lặng như tờ.
Chợt một vị hắc y nhân thả ra thần thức bao quát cả cái tiểu viện này, thần thức nồng đậm cứ như vậy thẩm thấu qua mọi vật cản, không ngừng tìm kiếm thông tin gửi về hải não của chủ nhân.
Chợt hắn nhếch miệng cười nhạt:
"Ẩn dấu cũng sâu thật."
Nói rồi vươn tay ra mà thả một cỗ hấp lực cực lớn nhằm vào gốc cây khô đằng xa, tốc độ nhanh phi thường.
Gốc cây khô cứ thế sinh sinh bị hấp lực nhổ hẳn lên, kéo theo đại lượng đất đá rơi lả tả.
Ngay tại lúc tưởng chừng như hấp lực sắp mang gốc cây tại chỗ hắc y nhân thì ánh kiếm lóe lên hóa cầu vồng. Một đường, hai đường rồi ba đường, vỏ cây bị phá tung theo đó là một bóng người lao vút ra bên ngoài mà hòa mình vào bóng đêm.
"Vô ích."
Hắc y nhân cười nhạt, bóng đen vẫn đang tại trong thần thức của hắn thì bất luận ở chỗ nào đều không qua được mắt, thậm chí dáng hình cũng mơ hồ được gửi về cho hắn nhận biết.
Không muốn kéo dài thêm thời gian, vị hắc y nhân này thế mà lại di chuyển về hướng của bóng đen đang ẩn nấp, ngay lập tức hắn cười lớn:
"Xuất cho ta xem ngươi có bao nhiêu thực lực."
Đối phương không đáp lại nhưng đón lấy vị trí của hắn là một kiếm bay tới, kiếm này vô cùng nhanh thoáng cái đã cách người hắc y nhân một sải gang tay, nhưng ngay lập tức kiếm này gấp rút thu về để hắc y nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-chi-chu/1107811/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.