"Nói như vậy, Vũ Thế Kiệt đã khôi phục thiên phú của hắn."
Tại nghị sự đường, gia chủ Vũ gia, Vũ Minh Hằng nghiêm mặt lại mà cất giọng nói tràn đầy sự khó nghe, hắn có một chút không thể tin được vào tai mình.
Hai bên là ba vị trưởng lão cũng thấp thỏm lo âu nhìn sắc mặt của gia chủ, bất quá tất cả đều im lặng một hồi thật lâu.
Một vị trưởng lão không nhịn được mà mở mồm:
"Gia chủ, theo ta thấy tốt nhất vẫn là xử lí hắn nhân lúc chưa phát triển quá mạnh, chỉ sợ nếu để lâu thì hậu quả càng khó lường."
Tuy nhiên một vị khác lại không đồng tình:
"Làm như vậy quá hung hiểm, chưa biết thực lực hiện tại của Vũ Thế Kiệt khôi phục đến đâu, nhỡ cho hắn thoát được lần này há chẳng phải Vũ gia đã tạo nên một mối nguy tiềm ẩn to lớn hay sao."
Nhất thời ba vị trường lão lẫn nhau tranh luận chưa tìm ra được phương án cụ thể nào, suy cho cùng lượng thông tin bọn họ nắm được vẫn là quá ít.
Chỉ thấy Vũ Minh Hằng thở dài ra một hơi rồi nói:
"Đáng tiếc, năm xưa nếu Vũ Thế Kiệt là dòng chính thì đâu đến nỗi này, chỉ tiếc hắn là phân gia nên tất cả đều thay đổi."
Nghe thấy vậy tất cả đều im lặng.
Đúng thế, sự việc vốn dĩ cũng chỉ xoay quanh hai chữ phân gia mà thôi.
Chợt vị trưởng lão đầu tiên lên tiếng nhanh chóng thưa:
"Gia chủ, nếu như chúng ta đặc cách cho hắn cùng người thân tiến vào dòng chính, khả năng cao là sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-chi-chu/1107803/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.