Sở Khâm thật sự phát sốt. Cậu vừa về nhà đã bắt đầu cảm thấy không khoẻ, nhưng lại nghĩ là bị cảm mạo thông thường nên chỉ uống nửa gói thuốc cảm rồi chui đầu vào trong chăn ngủ. Đến trưa, mẹ Sở gọi cậu xuống ăn cơm, kêu mấy lần lại không có động tĩnh. Ba Sở lại cho rằng cậu giận dỗi, bèn nói một cách lạnh lùng: "Đừng để ý đến nó." Hai người yên lặng cơm nước xong, mẹ Sở không yên lòng nên mới lên lầu gõ cửa phòng Sở Khâm, chờ mãi lại không thấy phản ứng mới thử chuyển động nắm cửa, lúc này mới phát hiện cửa phòng vốn không hề khoá. Bà đi vào lại thấy con trai mặt mũi đỏ bừng nằm ngủ ở trên giường, chăn còn rớt dưới đất. Mẹ Sở vội vàng tìm nhiệt kế đo cho Sở Khâm, nhiệt độ cao đến doạ người. Bà có hơi bất lực mà vòng ra ngoài dò hỏi chồng xem phải làm sao, ba Sở bèn nói: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ai chăm sóc cho? Gọi nó dậy, bảo nó tự đi bệnh viện đi." Vì vậy, Sở Khâm vẫn đang mơ mơ màng màng gọi tỉnh. Mí mắt cậu nặng trĩu, khó khăn ngồi dậy, cũng không nghe rõ mẹ mình nói gì, cầm lấy điện thoại di động bà đưa rồi loạng choạng mà ra ngoài. Sau buổi trưa khí trời nóng hầm hập, cậu lại đang sốt cao, dựa vào vách tường chậm rãi xuống lầu, nhưng mỗi việc bước đi thôi cũng cảm thấy khó khăn, đi một bước lại cảm thấy bản thân sắp té xỉu. Tại ngã rẽ cầu thang, Sở Khâm gặp hai mẹ con Tưởng Minh Hàng. Hắn đang xách đồ giúp mẹ, mặt mày có vẻ dịu dàng hiếm thấy, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Sở Khâm mặt mày đỏ bừng nước mắt tràn mi, khóe miệng lập rũ xuống, trên mặt cũng trở lại vẻ lạnh lùng: "Xảy ra chuyện gì?" Sở Khâm lắc đầu, mẹ Tưởng quan tâm hỏi: "Sở Khâm, có phải con bị sốt không? Mặt đỏ như vậy. Ba mẹ con đâu?" "..." Sở Khâm há miệng, cổ họng đã khàn đến nói không ra lời. Cậu chỉ đành bất đắc dĩ nhìn mẹ Tưởng một cái, cúi đầu tránh đi. Tưởng Minh Hàng đưa túi đồ cho mẹ mình, nhanh chân đuổi theo, vòng tay qua đỡ lấy Sở Khâm để cậu dựa lên vai mình: "Anh đi với em." Bọn họ đến một bệnh viện ở tiểu khu phụ cận, trong lúc ngồi trên hành lang chờ, Tưởng Minh Hàng thấy Sở Khâm đã mệt rã rời, bèn vươn tay ôm đầu cậu ấn lên vai mình: "Ngủ một lát đi." Trên hành lang nhiều người qua lại như vậy. Sở Khâm sốt ruột mà ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút, nắm lấy tay Tưởng Minh Hàng viết viết vào lòng bàn tay hắn: "Không buồn ngủ " Tưởng Minh Hàng nắm chặt ngón tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Vậy em có đói bụng không?" Sở Khâm gần cả ngày không ăn cơm, đương nhiên là rất đói. Nhưng bây giờ cả người cậu đều rất khó chịu, cũng chẳng cảm thấy đói bụng nữa, cậu lắc đầu, cuối cùng vẫn dựa vào vai Tưởng Minh Hàng, ủ rũ mà nghỉ ngơi. - -------------------- Hai người chản nản ngồi truyền dịch trong phòng cả một buổi chiều, lúc ra khỏi bệnh viện trời cũng tối rồi. Tưởng Minh Hàng mang theo thuốc, một tay ôm Sở Khâm vào trong lòng, trầm giọng căn dặn: "Sau khi về nhà phải ngủ sớm, sáng sớm ngày mai tám giờ anh sang gọi em. Ráng chống đỡ mấy ngày đi." "Ừm." Sở Khâm miễn cưỡng phát ra âm thanh đơn lẻ. Cậu mở to hai mắt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn gò má Tưởng Minh Hàng, ngoài ý muốn phát hiện mấy nốt ruồi nho nhỏ ở sau tai người nọ. ngôn tình hay Cậu thò tay chọc mấy cái, Tưởng Minh Hàng lập tức né tránh: "Đồ ngốc, em làm gì vậy?" Sở Khâm không giải thích được bèn cười ngây ngô, nặn nặn vành tai Tưởng Minh Hàng, sau đó viết vào lòng bàn tay hắn: "Cúi đầu " Tưởng Minh Hàng nghi ngờ khom người một cái, Sở Khâm ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng hôn một cái vào phía sau tai hắn. Cái hôn mềm nhũn như tơ liễu lướt qua trên da, khiến cho lòng người ngứa ngáy rộn ràng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Sở Khâm lại duỗi đầu lưỡi, liếm liếm vành tai hắn. Tiếng nước dính nị gần sát bên tai làm người ta run rẩy, Tưởng Minh Hàng ngắt eo Sở Khâm, hô hấp dồn dập mà nhắc nhở cậu: "Đừng nghịch." Sở Khâm lại thật sự ngoan ngoãn buông hắn ra. Tưởng Minh Hàng nắm chặt bàn tay nóng hổi của cậu, nhíu mày không nói một lời, mãi đến khi đi vào hàng hiên u ám. Hắn vừa bước vào trong liền cảm thấy ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn lén Sở Khâm, đang muốn mở miệng hỏi có muốn hôn nữa không, điện thoại trong lại không thức thời mà vang lên. Đây không phải là tiếng chuông của Tưởng Minh Hàng. Buổi chiều lúc đi lấy thuốc, hình như hắn tiện tay bỏ điện thoại của Sở Khâm vào túi. Không cần nghĩ nữa, Tưởng Minh Hàng đã biết đây là ai gọi rồi. Hắn thầm lườm nguýt một cái, thò tay lấy điện thoại ra trực tiếp nghe máy: "Có việc?" "Tại sao lại là cậu." Âm thanh Cố Nham cũng không hề có vẻ ngoài ý muốn chút nào. "Sở Khâm bị sốt, hồi chiều tôi đi bệnh viện với em ấy." Tưởng Minh Hàng né tránh bàn tay thò qua của Sở Khâm, ấn đầu cậu không cho tới gần: "Có việc thì nói mau." "Bị bệnh à..." Cố Nham có hơi lo lắng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?" "Truyền dịch, uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt." Tưởng Minh Hàng không nhịn được mà nói: "Anh gọi điện thoại tới chỉ để nói nhảm thôi à. Vậy tôi cúp máy." Ngữ khí đầu dây bên kia đột ngột lạnh xuống: "Con mẹ nó mày dám?" Sở Khâm từ trước đến nay chưa từng nghe thấy Cố Nham có giọng điệu đáng sợ như vậy, cậu sững sờ, thôi không giãy dụa nữa. Tưởng Minh Hàng nhẹ giọng nói: "Sở Khâm đang ở bên cạnh tôi, anh nói chuyện đàng hoàng chút đi." Cố Nham im lặng vài giây, bình tĩnh mà ồ một tiếng, sau đó khôi phục lại ngữ điệu hờ hững như lúc đầu: "Cậu trả điện thoại lại cho Sở Khâm đi, đừng thừa dịp tôi không có ở đó mà bắt nạt em ấy." Tưởng Minh Hàng cười lạnh hai tiếng, trong lòng thầm mắng tên giả tạo này vài câu, rồi mới đưa điện thoại cho Sở Khâm. "Khâm Khâm, có ngoan ngoãn uống thuốc không đó?" "Ừm." Cổ họng em ấy khó chịu, đừng có nói nhảm nhiều như vậy." Tưởng Minh Hàng chen miệng nói. "Chiều nay anh sang thăm em được không? Chồng nhớ em lắm, nhưng hôm nay có khách tới nhà, nên mới không gọi cho em từ sớm." Giọng Cố Nham nghe đặc biệt dịu dàng, đến mức Tưởng Minh Hàng nổi da gà đầy mình. "Được." Nhưng cố tình Sở Khâm lại thích kiểu này, cậu thậm chí khàn cổ họng năn nỉ Cố Nham: "Vậy thì, anh đến sớm một chút nhé." "Tất cả nghe theo em." Cố Nham nở nụ cười: "Khâm Khâm rất ngoan, anh yêu em. "Em cũng yêu..." Không đợi Sở Khâm nói hết lời, Tưởng Minh Hàng đã thối mặt giật lấy điện thoại di động, cúp máy. Hắn cúi người trực tiếp ôm cả người Sở Khâm lên, vừa đi vừa không nhịn được căm tức oán giận: "... Cmn y là muốn đến ngăn cách chúng ta, yêu yêu cái rắm! Ngày nào cũng yêu yêu yêu, ngu muốn chết." "Thế nhưng em cũng rất yêu anh mà, anh trai." Giọng nói của Sở Khâm yếu xìu, nhưng Tưởng Minh Hàng vẫn nghe được. Hắn biệt nữu mà ngậm miệng, ôm người đến trước cửa nhà, nhẹ nhàng thả xuống. Sở Khâm đang muốn gõ cửa, lại đột nhiên dừng lại suy nghĩ một chút, rồi lắc lắc cánh tay Tưởng Minh Hàng, chào tạm biệt hắn: "Bye bye." Tưởng Minh Hàng lạnh lùng ừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Sở Khâm, lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Đột nhiên động tác này lại bị cắt ngang, hắn quay ngược lại như một ngọn núi mà áp Sở Khâm lên cửa, cúi đầu tìm được đôi môi khô khốc của cậu, không có quy luật gì mà lung tung hôn cắn một trận. Môi Sở Khâm bị hắn cắn vừa tê vừa sưng, dính nước bọt ướt nhẹp. Cậu nắm ống tay áo Tưởng Minh Hàng lên lau miệng, vô tội nói: "Đau quá, lần sau anh nhẹ một chút được không?" "Ừm." Ánh mắt Tưởng Minh Hàng loạn cả lên, căn bản không nghe rõ cậu đang nói gì. Tự hắn lung ta lung tung mà suy nghĩ loạn xạ một hồi, đỏ mặt khó khăn nói: "Anh yêu em. Tuy rằng là dại dột muốn chết, nhưng mà anh vẫn rất, yêu em." Thói quen kiêu ngạo của hắn tự động sụp đổ qua từng ngày trước mặt Sở Khâm. Kỳ lạ chính là, Tưởng Minh Hàng vậy mà không cảm thấy việc này khó chịu mấy... Thậm chí so với hắn tưởng tượng, còn vui sướng hơn rất nhiều. - --------------------------------- Hai giờ chiều ngày hôm sau, mẹ Sở đang ngồi ở trên ghế sofa xem tài liệu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Bà tò mò ra mở cửa, thấy được Tưởng Minh Hàng đang đứng cùng một chàng trai xa lạ. "Cháu chào dì ạ." Tưởng Minh Hàng mặt mày bình tĩnh giới thiệu: "Đây là bạn của Sở Khâm, nghe nói em ấy bị bệnh nên mới đến thăm." Cố Nham cong khóe mắt lễ phép cười cười: "Chào cô ạ, làm phiền cô rồi." "Không phiền đâu.... Hai đứa vào đi. Sở Khâm đang ngủ, phỏng chừng cũng sắp tỉnh rồi. Lát nữa dì cũng phải ra ngoài rồi. Làm phiền hai đứa nói cho nó biết nhé, tối nay dì với ba nó sẽ không về." Mẹ Sở có hơi bất ngờ. Bà cũng không biết tình huống xã giao của con mình trong trường ra sao, chỉ là phiến diện mà cảm thấy, xét đến năng lực ngôn ngữ tệ hại của Sở Khâm, chắc cũng sẽ rất khó giao tiếp với bạn bè. Hai người trẻ tuổi đến lập tức làm cho ngôi nhà âm u tăng thêm không ít sức sống. Mẹ Sở rót cho bọn họ rót hai ly nước, sau đó thu dọn tư liệu công việc của mình, vào phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Cố Nham thả giỏ hoa quả trên tay xuống, vừa quay đầu đã đoán ra ngay được phòng ngủ của Sở Khâm: "Em ấy ở trong đúng không?" Tưởng Minh Hàng không hé răng, xem như là ngầm thừa nhận. Hai người lúng túng ngồi trên ghế sô pha một hồi, nhìn thấy mẹ Sở đeo túi xách ra khỏi cửa mới lập tức đứng lên đi vào phòng ngủ Sở Khâm. Bạn trai bé nhỏ đáng thương bị bệnh của họ còn đang ngủ, áo ngủ màu xanh lơ trên người đầy nếp nhăn, chăn cũng lung tung chồng chất ở đầu giường. Cố Nham ngồi xuống bên giường, vươn tay sờ trán Sở Khâm, đã không còn nóng lắm. Y đụng vào làm Sở Khâm chậm rãi tỉnh lại, ngơ ngác mà mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm hai người: "A..." Cậu ngáp một cái, lười biếng gối lên đùi Cố Nham: "Chồng ơi, có phải em đã hạ sốt rồi không? "Vẫn chưa đâu." Cố Nham ôm lấy mặt cậu: "Đi rửa mặt rồi uống miếng nước đi, đừng nằm mãi ở trên giường." "Được ạ." Sở Khâm ngoan ngoãn ngồi dậy, dụi mắt đi vào phòng vệ sinh. Cậu rửa mặt xong chuẩn bị đi ra ngoài rót nước uống, vừa quay người định đi thì bất chợt bị Tưởng Minh Hàng chặn lại. Ngữ khí của hắn rất kỳ lạ, lộ rõ vẻ sốt ruột cùng bất mãn: "Sở Khâm." "Ơi, làm sao vậy..." "Có Cố Nham ở đây thì em không nhìn thấy anh nữa, có đúng không?" Tưởng Minh Hàng đến gần từng chút một, không cảm thấy chán chút nào mà đi hỏi cái vấn đề mà hắn đã hỏi vô số lần: "Dựa vào cái gì chứ?" "Em không có mà." Sở Khâm nói: "Chỉ là em, em dốt nát như vậy, mới không biết phải nói gì với anh đó. Em sợ anh không muốn nghe." Cậu nói, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung: "Trước đây anh vẫn thường không kiên nhẫn với em. Em tưởng anh không thích nghe em nói." Tưởng Minh Hàng nôn nóng mà cuối xuống hôn Sở Khâm, nắm tay cậu kéo xuống đũng quần mình sờ loạn: "Cãi chày cãi cối, em vốn là thiên vị tên lưu manh kia hơn... Trừ khi em chịu làm với anh trước." "Làm cái gì cơ? Anh sao lại như vậy, " Sở Khâm chậm chạp sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một hồi lâu, mới không thể làm gì khác hơn là oán giận nói: "Anh sao lại hư hỏng như vậy? Cả ngày đều muốn làm loại chuyện đó sao?" "Ừm." Tưởng Minh Hàng mở cửa phòng vệ sinh, ôm Sở Khâm dựa vào bồn rửa tay: "Cả anh ngày đều nghĩ đến. Ai bảo em đột nhiên không thích anh nữa, chạy đi tìm một gã lưu manh... Rõ ràng là em mới càng tệ hơn, đồ ngốc." Hắn kéo tay Sở Khâm xoa lên côn th*t nóng bỏng trong quần lót của mình, quy đầu thô to đã chảy ra một ít niêm dịch, thấm lên lớp vải quần lót. Sở Khâm thở hổn hển nhẹ nhàng xoa một hồi, khi giơ tay lên xem, chất lỏng dính nhớp giữa các ngón tay kéo thành sợi, gợi dục đến cực điểm. "Nóng quá... Anh làm gì vậy, a... Cứng quá, Tưởng Minh Hàng, đừng..." Quần pyjamas rộng rãi trượt rơi trên mặt đất, Tưởng Minh Hàng vừa nghiêng đầu liếm lỗ tai cắn Sở Khâm, vừa thuận theo cặp mông no đủ cởi bỏ quần lót nhỏ gò bó, đâm dương v*t tới, nhét vào khe hở giữa hai chân chậm rãi rút ra cắm vào. Sở Khâm run rẩy đến tay chân bủn rủn, đứng cũng không vững nữa. Hai chân cậu khẽ run, ngón tay vội vàng duỗi xuống dưới cởi hẳn quần lót vứt xuống đất sau đó ấn lên quy đầu vừa căng vừa nóng giữa hai mông mình. Khoái cảm tình dục mang lại làm người si mê. Cậu cũng rất muốn Tưởng Minh Hàng nhanh chóng đâm vào, vì vậy mà khe khẽ thở hổn hển, tách khe mông chủ động mở rộng miệng huyệt. "A, nhanh lên... Em muốn.. Cậu đầu đầy mồ hôi khẽ gọi, vụng về xoa nắn miệng huyệt nhăn nheo, nhưng vừa thử nhét vào nửa đốt ngón tay đã cảm thấy khó chịu, lập tức sợ hãi mà rút ngón tay ra, đi cầu xin cái người đang dằn vặt mình kia. Tưởng Minh Hàng liếm lên gò má ửng hồng của Sở Khâm, nhỏ giọng hỏi cậu: "Muốn cái gì?" "Muốn anh chịch em, khó chịu quá... Em, em thật sự rất khó chịu." Đương nhiên lúc này Sở Khâm đã ý loạn tình mê, một tay lung tung vuốt ve dương v*t bán cương của mình, tay còn lại tìm đến dương v*t của Tưởng Minh Hàng, sau đó thở gấp ép hai cái lại với nhau, hai tay nắm chặt khó khăn mà vuốt ve. Tưởng Minh Hàng bị cậu câu dẫn đến đầu óc trở nên mơ màng, đá văng cửa ôm Sở Khâm đi ra ngoài, trực tiếp ấn người xuống ghế sofa, liều mạng cắm côn th*t ngẩng cao cứng rắn đến đau đớn vào trong hậu huyệt, tàn bạo mà chịch cậu. Hai chân Sở Khâm bị gập lên trước ngực, cả người Tưởng Minh Hàng đè cậu đến khó thở, nhưng cây gậy to lớn trong thân thể lại nóng đến kinh người, làm cho cả người cậu như muốn nhũn ra, khoái cảm tràn đến khiến cậu cảm thấy như đang bay trên những tầng mây. Sở Khâm không nỡ dừng lại, ngón tay mềm yếu bấu víu trên vai Tưởng Minh Hàng, theo từng đợt từng đợt gây rối mà rên rỉ đứt quãng. "Quá, quá sướng... Tưởng Minh Hàng, thật mạnh, chịch đến rồi. A... Thích anh trai lắm, thích lắm..." Tưởng Minh Hàng cả người đầy mồ hôi, mồ hôi mằn mặn chảy qua vết cào Sở Khâm để lại trên vai hắn, có hơi nhói. Một chút đau đớn nho nhỏ này cộng với khoái cảm khi dương v*t được vách tường triền miên cắn mút càng khiến cho hắn sung sướng đến không biết hôm nay là ngày gì. Một bàn tay thon dài sạch sẽ thuận theo thân thể hư nhuyễn của Sở Khâm một đường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở khe mông ẩm ướt dinh dính, kiên nhẫn vò ấn hai bên miệng huyệt, nỗ lực đâm vào bên trong hậu huyệt đang được côn th*t hung hăng đâm thọc. Sở Khâm hoàn toàn không phát hiện, há mồm ra hít thở thật mạnh, nước bọt nước mắt từ hai má chảy đến sau cổ, hai mắt khép hờ cũng mờ mịt vô thần. Cậu đã hoàn toàn lún sâu vào vũng bùn tình dục. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu. Trong đôi mắt trong suốt của Sở Khâm, chậm rãi phản chiếu lại khuôn mặt bình tĩnh của Cố Nham. Y ngồi xuống cạnh Sở Khâm, một tay nhanh chóng tuốt động dương v*t, một tay kéo lên vạt áo ngủ đã ướt đẫm của cậu, bắt đầu xoa nắn đầu v* non mềm. "Thích không, Khâm Khâm?" Y mỉm cười cúi đầu, ngậm đầu lưỡi Sở Khâm, nhắm mắt lại dịu dàng dò hỏi. Sở Khâm ngây ngốc gật đầu: "A... thích, rất thích." Tưởng Minh Hàng cảm thấy vách thịt ngày càng cắn chặt, biết Sở Khâm đã không chịu được nữa mà sắp cao trào. Hắn ngước lên nhìn mặt Sở Khâm, nắm chặt dương v*t đang không ngừng đánh vào eo mình, cẩn thận mà giúp Sở Khâm vuốt ve. Trước sau cùng lúc kích thích khiến khoái cảm tăng vọt, Sở Khâm mở to hai mắt, né tránh nụ hôn của Cố Nham, khóc nức nở kêu gào: "Không muốn... Không muốn đâu anh ơi, quá sâu, quá mạnh rồi! A... Nóng quá, cứu, cứu em... Tiểu huyệt cũng bị nóng đến hỏng mất, anh ơi!" Cậu ôm chặt lấy eo Tưởng Minh Hàng, ngừng thở co giật rơi vào trong cơn cao trào. Cả cây côn th*t chôn trong hậu huyệt bắn ra một lượng lớn tinh dịch ấm nóng, phun sâu vào đến nơi mẫn cảm nhất trong động thịt, khiến Sở Khâm bị kích thích đến không ngừng run rẩy, cắn chặt đôi môi khó nhịn rên hừ hừ, nước mắt cùng mồ hôi chảy đầy mặt. Tưởng Minh Hàng rút ra dương v*t đã mềm đi một nửa, xoay gương mặt đã ướt nhẹp của Sở Khâm qua, gạt đi mớ tóc rối bời đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó mới nhẹ giọng thở gấp lui ra. Sở Khâm còn trong cao trào chưa kịp phản ứng lại, ngón chân cuộn chặt, hai chân bủn rủn gác lên tay vịn ghế sofa. Tinh dịch vừa nồng vừa nóng nương theo dương v*t chậm rãi rút ra mà chảy xuống, tạo thành một vệt trắng dài trên gò mông ửng hồng rồi tí tách rớt xuống sàn nhà. "Ư... Nóng quá... Đi vào quá sâu, chết mất." Sở Khâm si ngốc nỉ non, đầu óc trống rỗng, thân thể vẫn còn hơi run rẩy. Cố Nham cúi người dịu dàng hôn môi cậu, Sở Khâm bị cảm giác thanh đạm mát mẻ trên người y dụ dỗ, vươn cánh tay ôm lấy bờ vai y: "Chồng ơi..." Cố Nham uỡn thẳng cả cây dương v*t đâm vào miệng huyệt mềm mại, chặn lại dòng tinh dịch đang chảy xuôi. Y trìu mến mà hôn mi tâm Sở Khâm, cánh tay chống hai bên eo cậu: "Ầy, thích chồng hung ác một chút hay là chậm một chút đây?" Sở Khâm cắn ngón tay chóng mặt mà suy nghĩ thật lâu, ngượng ngùng nhẹ giọng thỉnh cầu: "Chậm một chút nha." Cố Nham đồng ý, ôm cậu đi vào phòng ngủ. Y ngồi xuống giường, Sở Khâm lập tức dịu dàng mà khóa lên đùi y, Cố Nham ngạo mạn nắm lấy eo cậu mà rút ra cắm vào. "Ừm..." Sở Khâm cúi đầu chống xuống đệm giường, nửa người dưới bị Cố Nham đâm đến không ngừng lay động. Tinh dịch trắng đục theo dương v*t ra vào mà chậm rãi chảy ra một ít dính vào giữa hai chân, lúc da thịt va chạm còn phát tiếng nước lép nhép. Tưởng Minh Hàng mặt đầy mất hứng theo vào, ngồi bên người Sở Khâm, nắm lấy tay cậu xoa nắn dương v*t của mình. Sở Khâm một bên bị Cố Nham chịch đến không thở được, một bên lại phải phân tâm thủ dâm giúp Tưởng Minh Hàng, không bao lâu đã mệt đến không còn hơi sức. "Em mệt quá." Cậu mở miệng làm nũng: "Hai người các anh dằn vặt một mình em, em sắp... A... Mệt chết đi được." Cố Nham ngẩng đầu liếc Tưởng Minh Hàng một cái, người sau bất mãn mà thả tay Sở Khâm ra, ngồi xuống trước bàn học nhìn hai người làm tình, nhàm chán mà tự mình an ủi. "Không phải vừa nãy em mới làm với Tưởng Minh Hàng sao?" Cố Nham vươn mình đè cậu xuống dưới thân, khắc chế mà trầm giọng thở gấp, đã quen dùng thủ đoạn để đạt được ngon ngọt. Y cúi đầu nhìn Sở Khâm, giọng điệu oan ức vô cùng: "Hắn còn bắn vào bên trong. Còn anh thì chưa được làm, Khâm Khâm à." Y không hề nhắc đến chữ không công bằng, nhưng Sở Khâm đã không tự chủ được mà đau lòng thay y, lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy, vậy anh cũng bắn vào trong đi..." "Thế nhưng làm vậy sẽ khiến em không thoải mái." "Không có, em không có khó chịu đâu, thật sự mà... Rửa sạch sẽ là được rồi." Sở Khâm nâng mặt y lên: "Chồng à, anh bắn vào trong em có được không? Em muốn." "Vậy anh có thể làm hung ác một chút không? Khâm Khâm, anh rất yêu em." Cố Nham liếm lỗ tai cậu, bắt đầu nói lời thô tục: "Tiểu huyệt cắn chặt đến như vậy, d*m thủy cũng không giữ được, nếu không cố gắng chặn lại, Khâm Khâm chỉ cần bước đi là sẽ chảy nước ướt cả quần. Lúc đó bị mọi người nhìn thấy, em phải giải thích như nào đây?" "Em.... Không có... Không có d*m thủy, là tinh dịch... Anh trai bắn vào." Sở Khâm bị lời của y dẫn dắt, không tự chủ tưởng tượng ra hình ảnh bản thân mặc quần dính đầy d*m thủy ẩm ướt, sợ đến mức co rụt cả vào trong lồng ngực Cố Nham: "Chồng giúp em ngăn lại đi... Em sợ, em sợ lắm." "Được, tất cả đều nghe theo em." Cố Nham thành thạo điêu luyện mà trêu cậu: "Khâm Khâm muốn anh lấy cái gì chặn nước trong huyệt cho em đây, hả?" "Muốn..." Sở Khâm khịt khịt mũi, hàm hồ nói nhỏ: "Muốn côn th*t của chồng." Cậu không dám nói thẳng ra hai chữ thô tục kia, sợ Cố Nham sẽ càng quá phận mà yêu cầu mình nói mấy câu dâm đãng khác. Cố Nham nghe cậu mồm miệng không rõ mà nói mấy chữ này, dĩ nhiên là bị kích thích đến nhiệt huyết sôi trào. Y hoàn toàn quăng lớp ngụy trang nhã nhặn ra sau đầu, đè lên bắp đùi Sở Khâm, đẩy người vào góc tường, như dã thú mà tàn nhẫn nhấp hông. dương v*t thô cứng từng tấc từng tấc đâm mở vách thịt nóng ẩm, đâm mạnh đến mức Sở Khâm lo lắng có khi bụng mình bị đâm hỏng luôn rồi. Cậu không ngừng run rẩy, hai tay đẩy vai Cố Nham, sung sướng mà gian nan khóc gọi: "Chồng ơi, tiểu huyệt bị đâm hỏng mất a a... côn th*t cắm thật sâu thật mạnh a a a, đâm đến bụng —— a... Cứu em, chồng, a, không muốn... Thật xấu, anh thật xấu xa, tại sao lại hư hỏng như vậy..." Cố Nham điên lên khiến Sở Khâm trốn không thoát. Y không chỉ không giảm tốc độ, mà còn đỏ mắt tàn bạo cắn lên gáy Sở Khâm, quả thực như là thú hoang đánh dấu con mồi của mình. Sở Khâm đau đến rơi nước mắt, cậu thò tay đè lại bụng dưới, cảm thấy người đàn ông trên người càng đâm càng sâu, ngay cả túi tinh căng phồng nơi miệng huyệt dường như cũng muốn chui vào. Lông mao thô cứng nơi gốc dương v*t không ngừng ma sát khe mông non mềm, cọ đến hai mông thịt trắng nõn của Sở Khâm cũng ửng hồng. "Bắn cho em... Chồng ơi, em xin anh, nhanh lên, bắn nhanh cho em có được không, a? Em chết mất... Chồng ơi, anh ôm em một cái đi, a a... Thật sự, sắp bị chịch chết rồi..." Lúc tinh dịch từng luồng từng luồng bắn vào trong thân thể, Sở Khâm trước tiên thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại không khống chế được mà cảm thấy mắc tiểu. Bụng dưới cậu phồng lên, dương v*t ngẩng đầu đầu chốc chốc lại đánh lên đùi Cố Nham, phun ra vài tia nước vàng nhạt. "Muốn, muốn tiểu..." Sở Khâm trong cơn cao trào khủng bố khóc thút thít, hốt hoảng muốn bò lên từ dưới thân Cố Nham. Thế nhưng cậu ngay lập tức bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, được bế theo tư thế ôm trẻ con đi tiểu. "Hầy." Cố Nham hôn lên khóe mắt cậu, ôm người đi đến phòng vệ sinh, dùng giọng nói dịu dàng như ác ma nói: "Chồng ôm em đi tiểu nhé." Sở Khâm choáng đầu hoa mắt mà lắc đầu, khóc đến thở không ra hơi. dương v*t của Cố Nham vẫn chưa hề rút ra, cậu bị bao vây hoàn toàn, lại không tìm được cách trốn thoát, gấp đến mức muốn hỏng cả luôn. "A..." Cuối cùng, Sở Khâm vẫn phải dựa vào lồng ngực Cố Nham, nhắm mắt xấu hổ mà đi tiểu. ================Hết chương 6================ #Riz: Ẻm bệnh mà hai anh cũng không tha, ầy, sao lúc đầu mình không nhận ra bộ này nhiều H như này nhỉ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]