Sửu tức phụ (1) dù sao cũng phải bái kiến cha mẹ chồng, tiếp tục lên đường mấy ngày, rốtcuộc cũng đến Phương gia. Tuy rằng Bạch Mạn Điệp chỉ là tức phụ giả,nhưng thủy chung cũng phải gặp cha mẹ chồng. Cũng vì cái hiệp nghị không may kia, nàng thực sự đúng là xui xẻo.
Vạn Kiếm sơn trang khí thế hùng vĩ, nguy nga tráng lệ, cảnh vật khí thế kia, có thể đèchết một con người. Bạch Mạn Điệp tự nhận là hiểu đời, nhưng đứng trướccửa lớn Phương gia, cũng hút phải vài ngụm khí lạnh. Xe ngựa mới vừadừng lại, lập tức có người chạy đến chào hỏi, một câu rồi lại một câu.Bạch Mạn Điệp nỗ lực giả trang làm thục nữ, từng bước tiến vào. PhươngChấn Hiên vô cùng không biết điều một tay ôm lấy thắt lưng nàng, bỏ mặcđám người hầu, trực tiếp bước vào. Mọi người thấy đại thiếu gia vô cùngthân thiết ôm nữ nhân như vậy, tất cả đều trừng to hai mắt.
Vừa vào phòng khách, lập tức có một vị phu nhân khuôn mặt xinh đẹp ra chào đón, “Chấn Hiên, con đã về?”
Hắn đáp ứng một tiếng, nhưng không trả lời, ôm lấy Bạch Mạn Điệp vào trong, động tác vô cùng thân thiết.
Vừa vào tới phòngkhách, nàng còn chưa thấy rõ cảnh vật trước mắt, đã bị một bàn tay to ấn xuống mặt đất, đầu gối đập xuống đất một cái thật đau.
Phương Chấn Hiên không nhìn nàng, tự nói, “Hài nhi thỉnh an cha.”
“Ắc…” Bạch MạnĐiệp nhìn Phương Chấn Hiên, miễn cưỡng nói, “Bạch Ngâm bái kiến bá phụ.” Có lộn hay không, cứ như vậy mà mang nàng về bái kiến cha mẹ?
“Vị này chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/178034/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.