Nhìn giai nhân nằm ở trên giường, Phương Chấn Hiên không rõ cảm giác của bản thân lúc này là cảm giác gì. Khi Bạch Mạn Điệp ban ngày ra ngoài mãikhông thấy về, hắn bắt đầu lo lắng, lo lắng, thậm chí là tưởng niệmnàng. Mặc dù hắn luôn tự nói với mình, Bạch nha đầu phúc lớn mệnh lớn,chỉ là ham vui nhất thời, ra ngoài vui đùa đến không muốn trở về. Đếncuối cùng, hắn cũng không khống chế được bản thân, muốn ra ngoài tìmnàng. Bọn họ ở chung bất quá chỉ mới hai mươi ngày, hơn nữa nàng dườngnhư chán ghét hắn. Thế nhưng, hắn tại sao lại thấy trong lòng bất an,thậm chí là lo lắng cho nàng? Có phải hắn đã có chút tình cảm với nàngkhông, chỉ là một chút.
Hắn phải thừa nhận, Bạch Mạn Điệp là một nữ nhân đặc biệt khác người. Có lẽ nàng không có dung nhan tuyệt thế, nhưng khí chất trên người nàng,không phải ai cũng có thể có được. Nàng hoạt bát, xinh đẹp, có phong vận rất đặc biệt. Hắn nổi danh là thanh niên tài tuấn, cho dù là võ lâm đệnhất mỹ nhân cũng ngưỡng mộ hắn từ lâu. Đỗ Thanh Sương tuy đẹp, nhưnglạnh như băng, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, bộ dáng tâm cao khíngạo, hắn xưa nay rất ghét nữ tử như thế. Còn Bạch Mạn Điệp thì sao? Lời nói của nàng có thể quá khoa trương, thế nhưng hắn biết, nàng là vô tâm nói. Kỳ thực, nàng là một nữ tử rất tốt, tâm địa thiện lương, bất quácó hơi nhỏ mọn. Nàng có chút đơn thuần, đơn thuần đến ngây thơ, thậm chí đến mức ngu ngốc. Lần đầu tiên gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/178029/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.