Men theo quan đạo đúng một ngày đường, đừng nói là thôn trang hay trấn nhỏ, trà quán hay tửu lâu, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Bạch MạnĐiệp âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như hôm nay không đụng mặt PhươngChấn Hiên, có lẽ nàng đã chết đói ở ven đường rồi. Đường đường là nữnhân thế kỷ 21, cư nhiên lại chết đói, có phải quá mất mặt không? Kỳthực ở trung tâm cũng có thị trấn, tùy tiện men theo đường nhỏ đi là cóthể tìm được, chỉ là nàng không biết đó thôi. Ai kêu nàng cái gì cũngkhông biết? Đáng bị xúi quẩy.
Cũng bởi vì không thấy bóng người nào, khi trăng đã nhô cao, bọn họ ba người đương nhiên phải ngủ nơi hoang dã. May mà Phương Chấn Hiên đem đầy đủlương khô, ngoài trừ bánh màn thầu, còn có gà nướng, bánh ngọt, thịt bòkhô, thậm chí cả hoa quả cũng đều chuẩn bị. Tên kia thực sự rất biếthưởng thụ cuộc sống, cùng một người biết hưởng thụ và có điều kiện hưởng thụ đồng hành nhất định thập phần thích ý. Chí ít, Bạch Mạn Điệp nghĩnhư vậy.
Dấy lên một đống lửa, Bạch Mạn Điệp, Phương Chấn Hiên, Phương Hãn (xa phukiêm tùy tùng) quây quần ngồi bên đống lửa. Nguyên bản Bạch Mạn Điệpcùng Phương Chấn Hiên trò chuyện một câu rồi lại một câu, cho đến lúctrời gần sáng, Bạch Mạn Điệp thật sự đã mệt không chịu được, mơ mơ màngmàng ngủ. Bạch Mạn Điệp luôn vô cùng để tâm đến chuyện ăn ngủ của mình,nàng nằm mơ cũng không ngờ bản thân lại có ngày ngủ ở nơi hoang dã. Xemnhư trải nghiệm cuộc sống đi, nàng bắt đầu tự an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/178026/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.