Điệp trúc – một cái tên rất ưu nhã, nằm tọa trong một viện tử u tĩnh cổ xưa.
Nơi này ban đầu không phải gọi là Điệp Trúc, mà gọi là Bạch phủ. Bạch phủ,là phủ đệ của một vị thương nhân họ Bạch. Bỗng đến một ngày, Bạch phủlại biến thành Điệp trúc. Không ai biết tại sao, thậm chí cũng khôngmuốn biết. Điệp trúc, một nơi không ai thèm chú ý tới. Mà chủ nhân củanó, càng không để tâm.
Bạch Mạn Điệp chính là một tiểu thư chân chính, cầm nghệ, tú hoa, phác điệp. Giọng nói dịu dàng thanh thanh, ba bước không ra khỏi khuê phòng. Bấtluận nàng có thật sự như thế hay không, chí ít trong mắt mọi người, nàng chính là một nữ tử yếu đuối.
Nàng phải thành thân, gả cho một nam nhân nàng không quen không biết. Nàngcùng nam nhân kia có hôn ước, là hôn sự khi phụ mẫu còn sinh thời đã đặt ra. Mấy năm trước, khi nàng mười tám tuổi, vốn dĩ đã phải gả đi rồi.Thế nhưng nhà trai vẫn không thấy động tĩnh gì cả, nghe nói là do tânlang mất tích. Năm ngoái, nhà trai đã có ý định nghênh thú. Thế nhưngnăm đó, phụ thân nàng qua đời, nàng phát thệ muốn chịu tang ba năm.
Nàng muốn chờ, thế nhưng nhà trai không chờ được nữa. Mẹ chồng tương lai của nàng bệnh nặng, nàng phải gả đi để xung hỉ. Nhà trai là võ lâm thế gia, mà nàng chỉ là một thiếu nữ tử không còn chỗ dựa, chỉ còn nhờ sảnnghiệp tổ tiên để sống qua ngày. Cho đến bây giờ, nàng rốt cuộc vẫnkhông hiểu được, phụ thân là một thương nhân, sao lại cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/178022/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.