Bạch Mạn Điệp có nằm mơ cũng không ngờ chính mình cư nhiên lại ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai. Càng không ngờ khi nàng tỉnh dậy đã là người ngả ngựa đổ, một đám người vẻ mặt mệt mỏi rã rời đang canh giữ trước giường nàng. Nàng cuối cùng là bị sao vậy? Gặp rắc rồi gì sao? Mọi người không cần quan tâm nàng như vậy chứ? “Mọi người đang làm gì vậy?” Thế nên, Bạch đại tiểu thư mới sáng sớm thứcdậy, chuyện đầu tiên là ân cần thăm hỏi đám người thoạt nhìn đang vôcùng mệt mỏi kia. Lãnh Tuyệt Cuồng ngồi ở trên ghế, Diệp Lăng Tương đang nằm trong lòng hắn mơ mơ màng màng. Lưu Ly tay làm thành quả đấm đang chống ở trên giường,hữu khí vô lực. Đông Phương Vũ ngồi bên mép giường, trên cổ tay còn có dấu răng, máu đã khôlại. Đám người này thế nào lại giống như vừa từ trên chiến trường vềvậy? Kẻ thù đánh tới chăng? Nàng không biết. “Tạ ơn trời đất, tiểu thư rốt cuộc cũng đã tỉnh.” Lưu Ly lão nhân gia lậptức chạy vọt tới cửa, hai tay chấp lại, miệng cứ liên miên niệm mãi mộtcâu. Lãnh Tuyệt Cuồng diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, sau đó ômDiệp Lăng Tương ra ngoài. Hắn hứa với Diệp Lăng Tương nhất định chờ Bạch Mạn Điệp tỉnh lại, giờ nàng đã tỉnh, bọn họ có thể về ngủ được rồi chứ? Đêm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến cái gì được gọi là người sói,không biết có làm hài tử khi xuất thế bị ám ảnh hay không, vốn là khôngđể lão bà xem nhưng nàng lại càng muốn biết đại tỷ biến thân thành sóilà thế nào. Bạch Mạn Điệp vẻ mặt ngu ngơ, nhìn đám người bỏ đi, “Rốt cuộc là làm saovậy? Tại sao mọi người dường như rất mệt mỏi.” May mà Đông Phương Vũkhông có bỏ mặc nàng. Đông Phương Vũ cười khổ, “Nàng không sao chứ?” “Không sao?” Nàng buông mi, “Tay huynh rốt cuộc bị sao vậy?” Giống y như bị sói cắn. Đông Phương Vũ cân nhắc mấy lần, cuối cùng quyết định nói với nàng mọi việc. Nếu cứ mỗi mười lăm đều để nàng hút máu của hắn, hắn sớm muộn cũng chết do thiếu máu quá nhiều. “Là nàng cắn.” “Muội?” Bạch Mạn Điệp nháy mắt vài cái, vả miệng một cái, cằm thiếu chút nữa rơi ra. Đông Phương Vũ lấy tay áo che lại dấu răng, “Là nàng cắn, đêm qua, nàng từtrong phòng nhảy ra ngoài, túm lấy Tiểu Sai muốn cắn người. Sau đó nàngbị chúng ta chế trụ, điểm huyệt đạo. Ta thấy nàng thực sự rất khó chịu,nên cho nàng hút máu của ta.” Hắn không biết có phải đã cưới một cươngthi về nhà. “Cái này…” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt xấu hổ, “Muội hút máu của huynh sao? Huynhcó thể thiếu máu không a? Có cần tẩm bổ gì không? Đương quy hay ô kê(1)? “Ta không sao.” Thực sự có chuyện là người biến thân thành soi kia ấy. “Xin lỗi.” Nàng nhỏ giọng nói, “Muội không biết tại sao lại thành ra thếnày, chuyện đêm qua muội một chút cũng không biết.” Nàng chỉ biết làmình đang ngủ. Hoàn toàn không biết bản thân mình đêm qua vì hút khôngđược máu mà vừa la vừa khóc, hai hàm răng đánh vào nhau liên tục, tùythời có thể ăn thịt người. Nếu không phải có người hiến máu, nàng xemchừng sẽ lăn lộn hơn nửa đêm, hoàn hảo, vừa hút đủ máu thì lập tức ngủ. “Nàng thực sự không sao chứ?” Nhìn thấy nàng đêm qua lăng lộn điên cuồng, Đông Phương Vũ trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Muội không sao, tốt lắm.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu ưỡn ngực, chứng minh bảnthân rất khỏe. “Đêm qua là muội phát bệnh đúng không? Sư phụ có nghiêncứ ra được gì chưa?” Đông Phương Vũ bất đắc dĩ nói với nàng, “Không có.” Vô Danh đem nàng làm vật thí nghiệm nghiên cứu hơn nửa đêm, kết quả vẫn là thúc thủ vô sách. “Trời ạ.” Bạch Mạn Điệp vô lực quay trở lại giường, “Sau này muội phải hút máu người khác để sống sao?” Đông Phương Vũ tay vỗ vai nàng, “Nàng yên tâm, không sao hết.” Bạch Mạn Điệp thanh âm rất nhỏ, chậm rãi nói, “Huynh không phải cả đêm không ngủ chứ? Chắc tối qua muội phát bệnh quá nặng, cũng mệt mỏi lắm rồi,cùng nhau ngủ đi.” Nàng nửa đùa nửa thật nói, “Nể tình huynh đêm quahiến máu, cho huynh lợi dụng.” “Được.” Đông Phương Vũ cũng không chút khách sáo leo lên giường, tùy tiện chiếm chỗ ở kế bên nàng. Cũng không phải lần đầu tiên cùng giường, nàng lạinói có thể lợi dụng, đã vậy mà không lợi dụng mới là lạ. “Bỏ màn xuống, nhìn không được tự nhiên.” Nói là làm, ai đó để hắn ngủ ở bên ngoài, nói tới là tới. “Này, muội nói là có thể lợi dụng, nhưng mà… đừng có lại gần vậy chứ.” Vô nghĩa, không tới gần làm sao lợi dụng đây, thơm quá a, rất mềm a, nhất định là mỹ vị. “Nàng muốn quẳng ta xuống giường sao?” Giường quá nhỏ cũng không phải lỗi của hắn. “Cái này, cũng có thể.” Được rồi, nếu nàng đã đồng ý, trước tiên cứ đặt tay lên lưng nàng đã, lợi dụng nhiều hơn một chút. “Này, tay đặt chỗ khác được không?” “Không còn chỗ nào để đặt.” Chính xác là không còn chỗ nào nữa. “Sao không giơ tay lên.” Ai đó luôn nói dõng dạc. Khi ngủ có thể giơ tay lên sao? Đáp án đương nhiên không thể rồi. “Được rồi, muội biết là không thể giơ lên được, làm phiền tay huynh một chút. Để lại chỗ này, cấm nhúc nhích, không được lên, cũng không được xuống.” “Ừ ừ.” Hắn biết rõ là ai đó ngủ rất xấu tính, khi ngủ luôn tìm chỗ nào đóấm áp để chui vào, mặc kệ đối phương là ai. Hắn cũng không cần lợi dụngnàng, đợi lát nữa ai đó sẽ tự động tiến vào lòng hắn. “Ừ cái gì mà ừ?” Bạch Mạn Điệp đánh vào tay hắn một cái, “Không được cử động.” “Ừ.” Mới giật mình. “Này, còn đụng nữa muội đá huynh xuống giường.” Còn đá. “Biết rồi.” Liên tục bị đánh hai cái, hắn chuẩn bị bỏ tay ra, còn chưa kịp bỏ đã bị ai đó cho thêm một cước, may mà võ công hắn đủ cao, nếu không chỉ có nước ngã xuống. “Còn động đậy nữa hay không?” Bạch Mạn Điệp uy hiếp hắn. “Ta muốn bỏ tay ra.” “Đã nói không được nhúc nhích.” Tốt hơn là bỏ tay ra cho an toàn, bằng không có nước bị nàng đánh chết. Hắn nhẹ nhàng di động, chuẩn bị bỏ tay ra. Bạch Mạn Điệp lần thứ hai chothêm một cước, còn dời tay xuống, muốn làm gì? Oan uổng, muốn thu tay lại cũng không được sao? Được rồi, vậy cứ tiếp tục. Bàn tay đặt trên lưng nàng quả nhiên là gia tăng lực đạo, tùy thời có thể đem hồ điệp nào đó kéo vào trong lòng. “Huynh muốn làm gì.” Bạch Mạn Điệp bị ôm đến nỗi không được tự nhiên, dùng sức đẩy, Đông Phương Vũ lập tức bị đẩy ra, thiếu chút nữa té xuống đất.Nàng cả kinh, vội vàng kéo lấy hắn. “Này, đừng vô dụng như vậy, muội chỉ tùy tiện đẩy, huynh không cần ngã xuống chứ?” “Nàng là đẩy “nhẹ” đó sao?” Gần như là dùng hết toàn lực. “Ai bảo huynh lợi dụng muội.” “Nàng nói có thể lợi dụng mà.” Nói rồi không chịu nhận? Có được hay không? Tuyệt đối không được rồi. “A? Là vậy a… cái kia… cấm nhúc nhích.” Đông Phương Vũ không để ý tới nàng, chớp chớp mắt. Bên ngoài phòng đang có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt. “Ban ngày ban mặt, lại trước mắt bàn dân thiên hạ, hai người này hơi quáđáng rồi.” Diệp Lăng Tương vừa trở lại phòng liền tỉnh, vội vàng đến đây thăm Bạch Mạn Điệp, kết quả là thấy hai người nào đó trên giường hoạtđộng. Quá rõ ràng, lại còn xuất ra cái âm thanh đó. Diệp Lăng Tương tuyệt đối là đầu óc đen tối, ngàn vạn lần đừng phá hư đầu óc cục cưng trong bụng. “Nhị tiểu thư, hai người họ ở trong phòng, đâu phải trước mặt bàn dân thiênhạ.” Lưu Ly trên tay còn bưng chút điểm tâm cuối cùng cũng có chút trung thành. Diệp Lăng Tương hít một hơi, “Ai, đại tỷ cùng ai kia ở trên giường lăn qualăn lại, tam muội cùng Quân Tùy Phong không biết tiêu dao ở cái xứ nào,chẳng ai để ý tới ta.” “Nhị tiểu thư, nhị cô gia có thể để ý người mà.” “Nói cũng đúng.” “Còn nữa, nhị cô gia rất quý trọng người.” “Đại cô gia cũng không tệ.” Chí ít tình tình so với nhị cô gia tốt hơn một chút. “Tam cô gia mới tốt.” Nói gì thì cũng là võ lâm đệ nhất mỹ nam tử, tam tiểu thư nhà nàng quả nhiên vận khí tốt bà cố. “Khụ, Lưu Ly quả nhiên tinh mắt, tam cô gia ta đúng là tốt.” Khi mọi người quay đầu lại Quân Tùy Phong đang ôm Thủy Tịch Linh đứng ởphía sau. Xem bộ dạng hai người tựa hồ không được tốt lắm, thậm chí còncó chút chật vật, Thủy Tịch Linh còn bị thương. Hai ngày qua rốt cuộcxảy ra chuyện gì? Đó lại là một câu chuyện khác (xem Vô Tranh Sơn TrangTruyền Kỳ Chi Tam.) — ”Cái gì cái gì? Hai người quyết định thành thân?” Bạch Mạn Điệp ngạc nhiên thét lên. Mới từ ổ chăn bước ra đã gặp ngay một tin chấn động, Thủy Tịch Linh quyếtđịnh không phải Quân Tùy Phong thì không lấy, cho nên, nàng phải gả choQuân Tùy Phong, đây không còn là trưng cầu ý kiến nữa mà là chính thứcthông tri. “Đúng vậy.” Quân Tùy Phong nắm lấy tay Thủy Tịch Linh, trả lời một cách rấtthẳng thắn. Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng gật đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìnnàng, ý tứ kia tuyệt đối là muốn nàng thành toàn. Nếu đã quyết định, còn hỏi nàng làm gì? “Quân Tùy Phong, hai người ở trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” ThủyTịch Linh vẫn luôn do dự, vì sao sau hai ngày mất tích lại hoàn toànthay đổi? Nói không phát sinh chuyện gì? Ai tin a. Quân Tùy Phong cười rất ám muội, “Đại tẩu, đó là bí mật của hai người bọnta.” Kia là hồi ức ngọt ngào của hai người họ, không muốn chia sẻ vớingười khác. “Đại tỷ, xin đừng hỏi.” Thủy Tịch Linh cũng mập mờ. “Đại tỷ, kỳ thực Quân Tùy Phong đã vì tam muội thay đổi rất nhiều.” Haingười ở bên nhau cũng tương đối lâu rồi, Quân Thùy Phong đối với ThủyTịch Linh rất tốt đương nhiên nàng biết. “Tùy Phong một khi đã động tình, sẽ hết sức chân thành.” Đông Phương Vũ cũng phản bội Bạch Mạn Điệp. “Huynh ấy không bạc đãi nhị tỷ.” Lãnh Tuyệt Cuồng cũng âm mưu làm phản, cuối cùng là toàn quân bị diệt. Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn các nàng, “Tùy ý đi, mọi người đều nói hắn tốt,vậy thì được.” Bạch Mạn Điệp cũng không phải ngốc, Quân Tùy Phong đốivới Thủy Tịch Linh là thật tâm nàng sớm cũng cảm nhận được, nếu khôngphải thật tình, đệ nhất mỹ nam hắn có thể bị đánh thành gấu mèo sao? Ban đầu Quân Tùy Phong mỗi ngày đều tìm nàng than khổ, Bạch Mạn Điệp cũngcảm giác được hắn đối với người kia đã động tình, thậm chí là mơ tưởng.Chỉ là việc này có liên quan tới Thủy Tịch Linh khiến trong lòng nàngrất khó chịu. Ai kêu Quân Tùy Phong phong lưu như vậy? Triệu để làm bạihoại hình tượng của hắn. Nếu Thủy Tịch Linh đã quyết tâm lấy hắn, DiệpLăng Tương lại một bên ồn ào, nàng có thể nói gì? Thủy Tịch Linh khẽ cười, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, “Tạ ơn đại tỷ.” “Không cần cảm ơn, còn một vấn đề nữa cần phải thương lượng.” Hơn nữa còn là vấn đề lớn. “Là chuyện gì?” Nhanh miệng như vậy đương nhiên là Lãnh phu nhân rồi. “Khụ… chúng ta là tam tỷ muội, nhưng… ba người kia cũng là tam huynh đệ. Saunày… chúng ta phải xưng hô thế nào đây? Chuyện này khó nói lắm. Ví dụnhư Tùy Phong, ta có thể gọi hắn tam muội phu, cũng có thể gọi nhị đệ,xin lỗi, ta thấy nhị thúc thực sự rất khó nghe.” Chuyện này thực sự là một vấn đề vướng mắc, bối phận của sáu người làm sao tính toán đây? Mọi người suy tư… “Chi bằng thế này, muốn kêu cái gì thì kêu.” Diệp Lăng Tương đề nghị, nàngthực sự không muốn lo lắng vì cái chuyện xưng hô loạn thất bát nhao này. “Ta đồng ý.” Đông Phương Vũ là người đầu tiên phát biểu. “Ta cũng đồng ý.” “Được rồi, ta cũng đồng ý.” Tất cả mọi người đều đồng ý, Bạch Mạn Điệp có thể không sao? Trừ phi nàng muốn khiến mọi người nổi giận. Bạch Mạn Điệp dùng giọng thanh thanh, tiếp tục nói, “Đầu tiên, sáu ngườichúng ta đều xếp vào thập đại cao thủ, ai nấy đều danh chấn giang hồ,muốn có cuộc sống bình yên sợ rằng không dễ dàng như vậy. Khoan đã, tamuốn hỏi, mọi người có muốn thoái ẩn giang hồ hay không.” Diệp Lăng Tương nói, “Đương nhiên muốn, cuộc sống bình thường luôn là mơ ước của muội.” “Có Tương nhi, ta không thể làm sát thủ được nữa.” Lãnh Tuyệt Cuồng đơngiản tỏ rõ thái độ. Ái tình là tối kỵ đối với sát thủ, hắn hiện giờ đãcó thê tử, có ái tình cùng thân tình ràng buộc. Nếu như không muốn sớmđến âm ty báo danh, chỉ có thể đổi nghề. Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Nghiên cứu các loại độc dược là sở thích của muội, ở đâu nghiên cứu cũng như nhau.” Tốt nhất là tìm chỗ không người, an tĩnh một chút. Bạch Mạn Điệp trêu chọc, “Muội bây giờ đã là Thiên Cơ các, các chủ phu nhân, không cần kiếm tiền nữa chứ?” “Thiên cơ các có bốn vị đường chủ trấn thủ, ta là kẻ nhàn rỗi.” Quân Tùy Phong bắt đầu cười tủm tỉm đúng như dự tính, “Mau chóng sinh nhi tử, sau đóđem cục diện rối răm này quăng cho nó.” Quân Tùy Phong tuyệt đối là cácchủ vô trách nhiệm nhất lịch sử, nếu không phải có bốn vị đường chủtrung thành tận tâm trấn thủ, Thiên Cơ các đã trở thành lịch sử rồi.Hiện tại cư nhiên đã tính đoán đến chuyện đổ lên đầu nhi tử, kẻ này…đúng là hết nói nỗi. “Được rồi, tất cả mọi người đều muốn thoái ẩn giang hồ đúng không?” Bạch MạnĐiệp nhìn Lãnh Tuyệt Cuồng, “Hai người về sau có dự tính gì?” “Tìm chỗ ẩn cư, sống bình thản qua ngày.” Nói cũng không sai, nhưng lại quátrừ tượng, đối với bọn họ cái gì mới là những ngày bình thản? “Kỳ thực ta có một cách, tìm một đảo nào xa xa một chút xây một sơn trang,gọi là Vô Tranh Sơn Trang. Chúng ta sáu người có thể ẩn cư ở đó, chânchính sống một cuộc đời dữ thế vô tranh. Thế nhưng… khai khẩn hoang đảokhông phải chuyện dễ dàng, hơn nữa trên biển rất nguy hiểm nên ta quyếtđịnh tìm chỗ khác.” “Đại tỷ, sáu người chúng ta đều danh trấn giang hồ. Nếu tỷ xây một sơntrang, nhất định một đám tự cho mình là thi hành chính nghĩa trên gianghồ sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.” Hắc đạo ngủ đại cao thủ đều tề tụđông đảo, muốn ám sát thật là tiện lợi a, một lưới bắt hết. “Không sai không sai, ta đâu có ngốc.” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt tán thưởng nhìnDiệp Lăng Tương, thiếu chút nữa sờ lên đầu nàng, “Chưa kể là có ngườitìm chúng ta gây phiền toái, sợ nhất là những kẻ tham lam. Chúng ta sáungười đều võ công cao cường, tuyệt đối có người ham muốn võ công củachúng ta. Chuyện vì võ công bí tịch mà diệt môn là chuyện thường xuyênphát sinh trên giang hồ, để đảm bảo an toàn, ta quyết định kín càng thêm kín. Tục ngữ nói tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vutriêu (2). Chúng ta đương nhiên là ẩn vu dã, cũng là ẩn vu thị. Thiên Cơ các cùng Thương Mang sơn trang đều ở Thương Mang trấn, ta muốn tìm mộtthôn nhỏ phong cảnh mỹ lệ ở gần đó, xây một tiểu viện nông gia bìnhthường rồi ẩn cư. Nếu như quá chán cuộc sống an tĩnh, có thể đến thiênCơ các hoặc Thương Mang sơn trang ở vài ngày. Tùy Phong có thể tiếp tụclàm các chủ của hắn, đại ca có thể tiếp tục làm Kim lão bản. Chúng tađối với chuyện bên ngoài không xen vào nữa, nói chúng ta mấy người ẩn cư tại Vô Tranh Sơn Trang. Là sơn trang, đương nhiên có quy mô khổng lồ.Nếu có người cố tình tìm chúng ta tuyệt đối chỉ biết tìm một sơn trangchân chính, tuyệt đối không nghĩ chúng ta lại ẩn cư ở một thôn nhỏ.” Một lúc nói nhiều như vậy, mệt a, mau mà Đông Phương Vũ tương đối biết chăm sóc, đưa nước tới cho nàng. “Ý kiến hay.” Diệp Lăng Tương hai mắt sáng lên, đưa hai tay lên tán thành. Nàng cười gian, “Muội có thể đến Thiên Cơ các làm mật thám.” Thuận tiện chơi đùa một chút. “Khục, Thiên Cơ các vị trí Huyền Vũ đường chủ vẫn còn trống.” Quân Tùy Phongtuy là một các chủ thất bại, cũng không muốn từ bỏ cơ hội chào đón nhântài. Bạch Mạn Điệp cười còn gian trá hơn Diệp Lăng Tương, “Nhị muội phu dù saocũng không có chuyện làm, để hắn đến Thiên Cơ các làm Huyền Vũ đường chủ đi.” “Thế nào?” Quân Tùy Phong tiếp tục cười gian. Lãnh Tuyệt Cuồng tung ra một ánh mắt rõ ràng, “Không có hứng thú.” “Chu Tước đường chủ đã thành thân rồi, dự định rời khỏi Thiên Cơ các, cònhai ghế trống.” Quân Tùy Phong vẻ mặt toan tính, “Chi bằng đại tẩu cùngtam đệ muội vào Thiên Cơ các của ta đi?” Muốn hắn gọi nhị tỷ cùng nhịmuội phu? Không có cửa đâu. Lời hắn khiến hai nam nhân đồng loạt đánh ra một chưởng, Đông Phương Vũnhìn hắn không chớp mắt, “Chu Tước đường ở tận kinh thành.” Ý hắn muốnngăn cách phu thê hai người hả. “Ắc, đệ biết.” Biết còn nói lời vô nghĩa. “Thôi được, chuyện này bàn sau, hiện giờ phải nói chuyện phân công tài sản.”Bạch Mạn Điệp thực sự mạnh mẽ a, tìm cách quả nhiên không giống ngườithường. “Tài sản?” Đông Phương Vũ có chút không hiểu. “Đúng vậy, muốn xây trang viện nhất định cần tiền, mỗi người xuất ra một chút đi.” “Đại tỷ phu là thủ phủ phương Bắc, phú khả địch quốc, xây một trăm tòa việncũng không thành vấn đề.” Lãnh phu nhân rất gian trá, nàng không cótiền, không thể không dự định âm thầm hạn chế. “Tam muội phu mới thực sự là phú khả địch quốc, tình báo của Thiên Cơ các là siêu cấp đáng giá a.” Bạch Mạn Điệp cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế,đem mọi chuyện đổ lên đầu Quân Tùy Phong. “Nhị muội phu một kiếm trị giá ngàn lượng hoàng kim.” Ngay cả lãnh đạm như Thủy Tịch Linh cũng không nhịn được phát biểu ý kiến. Quy củ giết người của Lãnh Tuyệt Cuồng rất đơn giản, một kiếm một ngànlượng hoàng kim. Đương nhiên, hắn không thể đảm bảo được mỗi lần đều một kiếm giải quyết. Để cho an toàn, những nạn nhân thông thường dưới bakiếm, cũng đều là ba ngàn lượng hoàng kim, đối với những nhân vật tươngđối lợi hại, có thể là hơn mười kiếm, cũng lấy hơn vạn lượng. Hắn làmsát thủ năm năm, thành tích trở thành thiên hạ để nhất sát thủ. (Thiênhạ đệ nhất sát thủ, danh xưng này đâu phải từ trên trời rơi xuống) Hắnrốt cuộc có bao nhiêu tiền? Căn bản là không tính nổi. “Đại tỷ cũng nhàn rỗi thích đi trộm này trộm nọ, hẳn là tích góp được khôngít.” Diệp Lăng Tương trở thành mũi nhọn chỉ hướng Bạch mạn Điệp. “Tam muội cứu người hoàng kim ngàn lượng, so với nhị muội phu còn giàu hơn.” Tính toán thế nào, đều là nhà Tùy Phong có tiền nhất. “Đúng đúng, tam muội có tiền.” “Thứ lỗi ta nói thẳng, không có tiền nhất chính là nhị muội phu, chi phí để xây sơn trang… cứ để tam muội phu lo liệu.” “Không thành vấn đề.” Thiên Cơ các có tiền như vậy, dùng một chút cũng chẳng sao. “Ắc, đương nhiên, mọi người nếu không có chuyện gì cũng có thể đến ThươngMang sơn trang ở lại vài ngày, mười ngày nửa tháng đều có thể, một nămhai năm cũng không sao, ta không thu phí dừng chân cùng phí ăn uống làđược.” Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, bao gồm cả Đông Phương Vũ.Người từ đầu đến cuối chỉ biết có tiền, cả đầu óc chỉ có tiền. Quân Tùy Phong không thể đợi lâu hơn nữa, chính vì quá yêu Thủy Tịch Linh,khẩn cấp muốn lấy nàng vào cửa. Thương lượng một hồi, cũng không muốnphô trương quá lớn, tùy tiện làm một hôn lễ là được. Đây là ý của ThủyTịch Linh, nàng không thích náo nhiệt. Kẻ ái thê đến sốt ruột như QuânTùy Phong cũng không thể làm gì hơn là tùy nàng. Ban đầu, Vô Danh cũng muốn Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nhân cơ hộinày thành thân, thế nhưng Bạch Mạn Điệp lại nghiêm khắc cự tuyệt. Có hai lý do, thứ nhất, nàng làm tỷ tỷ muốn nhìn muội muội được gả ra ngoài,chỉ có nàng mới có thể gả. Thứ nhì, Đông Phương Vũ song thân vẫn cònkhỏe mạnh, phụ mẫu hắn còn chưa đồng ý hôn sự của bọn họ, nàng làm vãnbối không thể thất lễ. Kỳ thực là đã quá thất lễ rồi, ngay ngày tân hônđầu tiên rời nhà trốn đi tuyệt đối chính là hành vi thất lễ. Nhưng đâycũng chỉ là cái cơ thôi. Lý do thực sự chính là – hai người họ đã thànhthân rồi, hơn nữa cả thiên hạ đều biết, chỉ có tân lang không biết. Hôn lễ rất đơn giản, Vô Danh làm chủ hôn kiêm cao đường. Ai đó rất không tự giác muốn ngồi ghế “cao đường”, thiếu chút nữa bị quẳng ra ngoài, nếukhông nhờ Đông Phương Vũ nói giúp, có lẽ đã bị quẳng ra thật. Nếu nói tân nhân sau khi bái đường là có thể động phòng, vậy thì quá sai lầm. Sau khi hai vị tân nhân bái đường xong, Đông Phương Vũ cùng Lãnh TuyệtCuồng và Vô Danh chẳng biết ra ngoài đàm đạo cái gì, Bạch Mạn Điệp nhâncơ hội đó đem người đến nháo tân phòng. Đêm động phòng của Thiên Cơ cáccác chủ đương nhiên phải nháo, bằng không nhất định hối hận. Nói như thế này, một đôi trai gái hữu tình rốt cuộc cũng được ở bên nhau,người nam sắc mị mị đang muốn động phòng cùng với lão bà. Hai môi vừachạm vào nhau, cánh cửa đột nhiên thoáng mở, kèm theo là năm nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất cười khúc khích, thế này là dạng tình huống gì? Đôi tân nhân kia thập phần xấu hổ. Mà kẻ đầu sỏ gây ra chính là hồ điệp kia lại không hề xấu hổ, ưu nhã đứnglên phủi bụi trên người, thuận tay chỉnh lại y phục. Sau đó cười hì hìngồi ở bên hỉ giường, “Ta nói tam muội phu, ngươi muốn động phòng nhưvậy sao?” Da mặt nàng tuyệt đối là dày. “Đúng vậy, rất sốt ruột.” Quân Tùy Phong hầu như nghiến răng nghiến lợi, nháo tân phòng tuyệt đối là chủ y của nàng kia. Ngoại trừ nàng ra, ai nhàmchán đến như vậy. Nhìn đi, quấy rối phu thê người ta ân ái, thế mà mặtnàng không đỏ, tim lại không loạn, xem ra da mặt nàng đã bị đại ca huấnluyện đến quá dày rồi. Hôm nào phải hỏi đại ca một chút, huynh ấy làmsao đem đại tẩu huấn luyện được bách độc bất xâm. Đại ca thoạt nhìn rấtnghiêm nghị, không ngờ cũng có chút phương diện “khai sáng”. “Đừng gấp mà.” Bạch Mạn Điệp lén cười, “Lại đây.” Nàng vẫy tay. Lưu Ly lậptức bước tới, dâng lên một viên kẹo ngọt. Đương nhiên, lại còn là rấtnhỏ. “Làm gì?” Quân Tùy Phong không hiểu sao toàn thân sợ hãi, Bạch Mạn Điệp cười thoạt nhìn phi thường gian trá. Hắn cùng Thủy Tịch Linh tựa như conmồi, mà Bạch Mạn Điệp tuyệt đối nhìn bọn họ như ác lang. Bạch Mạn Điệp đưa viên kẹo lên, “Mỗi người một nửa.” “Đại tỷ, vậy không tốt lắm.” Thủy Tịch Linh kháng nghị, kẹo nhỏ như vậy thìthế nào cắn? Như vậy chẳng khác nào hôn nhẹ đứng trước mặt bọn họ. “Được mà.” Diệp Lăng Tương cười gian, “Không cắn phải không? Vậy hôn đi.” “Không thành vấn đề.” Quân Thủy Phong rất sảng khoái ở trên môi Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng hôn một cái. Thủy Tịch Linh mặt hơi hồng lên, càng thêm saylòng người. Bạch Mạn Điệp thanh thanh giọng nói, “Xin lỗi, phải hôn sâu, hôn như vậy màgọi là hôn sao?” Không biết người ta hôn sâu là như thế nào? Có phải làkhiến người xem mặt đỏ tim đập. “Đúng vậy đúng vậy, đừng tưởng là qua loa cho xong.” Đây tuyệt đối là đám người vào giúp vui. “Đại tỷ.” Thủy Tịch Linh mặt đỏ lên, rất không được tự nhiên. “Đại tẩu, tẩu cùng đại ca vẫn chưa thành thân chứ?” Đến lúc đó hắn nhất định trả thù. Thực sự hối hận không nháo tân phòng của Lãnh Tuyệt Cuồng, nếu biết Lãnh phu nhân sẽ phá rối đêm tân hôn của hắn, hắn nhất định nháođủ. Được rồi, trước tiên chịu đựng một chút, chờ đại ca thành thân xemhắn thế nào đòi lại. “Không có.” Hai người bái đường lần kia đều là song phương bị ép buộc. “Đại tẩu, nếu như tẩu không muốn trong đêm tân hôn bị ta mang toàn bộ ngườicủa Thiên Cơ các vào nháo tân phòng, thỉnh đừng làm khó dễ ta.” Uy hiếp, đây tuyệt đối chính là uy hiếp. Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Ta mới không sợ.” “Đại tỷ cùng đại ca đã sớm bái đường rồi.” Thủy Tịch Linh có thiện tâm nhắc nhở hắn. Diệp Lăng Tương đã từng nói nhỏ với nàng, Sáo Ngọc Công Tử, Kim lão bảnchính là một người, mà người đó chính là đại tỷ phu của bọn họ. “Hồi nào, sao ta không biết?” Quân Tùy Phong nhíu mi. Lãnh phu nhân thấy cục diện vẫn chưa đủ loạn, phán ra một câu, “Phiền ngươiđi điều tra hôn thê được chỉ phúc di hôn với đại ca ngươi là ai.” “Không phải là đại tẩu chứ?” Quân Tùy Phong không phải ngu ngốc, lập tức hiểu ra. Bạch Mạn Điệp hung hằng trừng mắt nhìn nàng, “Diệp tiểu thư, phiền “cô” tạokhẩu đức.” Nàng nói xong xoay người, chuẩn bị đánh Diệp Lăng Tương mộttrận. “Mọi người cứu mạng a…” Diệp Lăng Tương cấp tốc chạy như bay. “Chúc tam cô gia, tam tiểu thư bách niên hảo hợp, con cháu đầy đàn.” Ba nhahoàn đồng thanh nói cát tường, sau đó cười hì hì lui ra. Thủy Tịch Linh nhìn Quân Tùy Phong, giọng điệu êm ái, “Đại ca hiện vẫn chưabiết đại tỷ là nữ nhân huynh ấy cưới về, chàng sẽ không nói ra chứ?” Quân Tùy Phong tuyệt đối trúng phải mỹ nhân kế, “Ta sẽ không nói.” Hắn tứcgiận hồ điệp đáng chết kia nháo tân phòng, muốn đem chuyện này nói vớiĐông Phương Vũ. Kết quả là bị lão bà dụ dỗ, oán khí gì cũng tiêu tanhết. “Ừ.” Thủy Tịch Linh cười yếu ớt, chủ động dâng môi. Giữ lấy một bí mật, đổi lấy được Tịch giai nhân chủ động, xứng đáng. Đêmxuân một khắc đáng ngàn vàn, đừng lãng phí thời gian nữa. Quân Tùy Phong hôn lên môi nàng, triệt để thực thi hành vi của “sắc lang”,đem Thủy Tịch Linh ăn đến một khớp xương cũng không còn. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, có giai nhân làm bạn. cuộc sống thật sự hạnh phúc a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]