Bạch Mạn Điệp từ khi bước ra khỏi thư phòng cũng không lập tức rời khỏi Tống gia trang mà trở lại phòng mình. Hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu có muốn đi cũng là chuyện của sáng ngày hôm sau. Dù sao đây cũng là chỗcủa cha nàng, ở lại một đêm không phạm pháp chứ.
May là Tống lão gia cũng không có quên hai người họ, sai người đưa tới vàimón ngon, nàng tùy tiện ăn vài miếng rồi lại dựa vào cửa sổ mà ngẩnngười ra. Kỳ thực nàng đã ngẩn người ở đó rất lâu, từ khi rời khỏi thưphòng, nàng luôn rầu rĩ không vui, càng là lần đầu tiên không mở miệngnói lời nào. Nàng vốn dĩ là người lúc nào cũng huyên thuyên, muốn nàngba tiếng không nói lời nào tuyệt đối không có khả năng. Tính tình nàngĐông Phương Vũ thập phần hiểu rõ, thấy nàng không nói lời nào, hắn cóchút lo lắng. Đột nhiên lại nhảy ra một người phụ thân, thực sự khiếnnàng khó tiếp nhận.
Bản thân Đông Phương Vũ cũng là người ít nói, Bạch Mạn Điệp lại ngậm miệng khiến hai người không ai nói chuyện với ai.
“Tiểu Điệp, nàng làm sao vậy?” Suy nghĩ một lát, hắn quyết định mở lời trước. Nàng ngay cả nói cũng không muốn, nhất định là thập phần khổ sở.
Không một chút phản ứng, chỉ chớp mắt vài cái rồi lại như cũ nhìn chằm chằmbên ngoài. Trong viện chỉ có một mạt ánh trăng ảm đạm hòa với bóng cây,thực sự chẳng có gì hay để nhìn.
“Nàng rất khó xử phải không?”
Nàng quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn chằm chằm bên ngoài.
Xong, nàng nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583665/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.