Chương trước
Chương sau
Theo sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Tương tiểu thư cùng họ Lãnh kia, Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi qua Phượng Tuyết, tìm được Hồng Nhan Cung. Thựcra vị trí của Hồng Nhan cốc cũng không phải là rất thần bí, chỉ là ngoại nhân không có dũng khí đi tìm thôi, mà cũng không ai nghĩ tới, chỉ cầntheo trấn nhỏ dưới chân núi mà đi thẳng, chỉ cần nửa ngày là tìm tớiđược Hồng Nhan cốc. Thiên Sơn quanh năm tuyết thổi, trong vòng trăm dặmdưới chân núi cũng đã bị ảnh hưởng. Duy chỉ có một sơn cốc bốn mùa nhưxuân, thực sự thế ngoại đào viên điển hình, Hồng Nhan cung trong truyềnthuyết chính là ở đây. Bên ngoài Hồng Nhan cốc trồng vô số cổ thụ, nhìnqua quả thực chính là nguyên thủy biểu lâm, hơn nữa còn là nguyên thủybiểu lâm thường có mãnh thú lui tới. Chả trách không ai biết Hồng Nhancốc ở chỗ nào, cho dù có tới được cửa môn Hồng Nhan cốc, cũng không cócan đảm đi vào. Lúc đầu thực sự là lạnh không còn gì so sánh được, trắng xóa một màu, đi vào rừng cây, cả người lập tức ấm áp.
“Đại ca, ở đây sẽ không có dã thú chứ.” Bị vây trong một rừng cổ thụ xanh uám dày đặc, Bạch Mạn Điệp rất không có chí khí run lên.
“Không có đâu.” Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng, “Lăng Tương nói qua nơi nàysẽ tới lối duy nhất vào Hồng Nhan cốc, nếu như thường xuyên có mãnh thú, người của Hồng Nhan cung sao dám đi lại bình thường chứ?” Tiểu Điệp cókhi thông minh như thánh nhân, cũng có khi mơ hồ như tiểu hài tử, ai, nữ tử như vậy… đủ để giam cầm trái tim của bất cứ nam nhân nào, gặp đượcnàng là may mắn hay bất hạnh đây?
Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Đúng nha, ta đúng là ngốc quá.”
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói một câu, “Không biết tam muội đã về chưa, ngươi còn cần nàng giải độc cho ngươi mà.” Không biết vì sao,nàng dường như xem hắn còn quan trọng hơn bản thân mình. Thực sự là thất sách, ngôn châm của nàng là: người không vì mình, trời chu đất diệt.Thế nào lại vì một nam nhân mà xem nhẹ bản thân mình? Nàng quả thực phải xin lỗi liệt tổ liệt tông Bạch gia, xin lỗi mẫu thân giáo huấn.
“Ta không sao.” Hắn suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ với nàng, hắn biết nàng quan tâm hắn. “Tùy Phong vẫn một mực đi tìm Quỷ Y.” Bạch Mạn Điệpcó hai vị muội muội vì nàng vào sinh ra tử, hắn cũng có hai vị hảo huynh đệ chân thành a. Từ lúc hắn trúng độc tới giờ, hai huynh đệ này so vớihắn còn khẩn trương hơn. Lãnh Tuyệt Cuồng không ngừng tìm kiếm dược liệu trân quý, Quân Tùy Phong phái ra rất nhiều cao thủ, không tiếc tiền tài tìm ra tung tích của Quỷ Y.
“A? Tìm được chưa? Quỷ Y? Là ai a? Theo lời ngươi nói, người hạ độc ngươichính là Quỷ Y? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Sớm muốn hỏi hắntại sao lại vì nàng thụ thương trúng độc, đáng tiếc là vẫn quên.
“Quên đi, chuyện đã qua không nên nhắc lại.” Đông Phương Vũ thản nhiên trảlời, hai người họ đã phát triển tới bước này, hà tất gì tính toán chuyện quá khứ. Hắn chỉ là cản giùm lão bà chút ám khí, trùng hợp ám khí đólại có độc.
Bạch Mạn Điệp len lén nhìn hắn, “Có phải ngươi sợ ta áy náy không?” Hắnthuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, nhất định là sợ nàng áy náy nênmới không nhắc lại chuyện ngày đó.
“Cũng không phải, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, được không?” Trong ngữ khíhàm chứa tiếu ý, mang theo sủng nịch. Sau cái đêm hai hôm trước, hắn lại trở nên là lạ. Đông Phương Vũ bắt đầu biết cười, lại còn ôn nhu đối với nàng, tất cả những điều đó không phải là điều nàng mong muốn sao? Nhưng chính là nàng cảm thấy quái dị. Ở cạnh nhau bốn tháng, hắn vẫn nghiêmtúc (nói vậy chứ rất ít có cơ hội thấy được vẻ mặt hắn, chỉ là hắn không nói tiếng nào, phỏng chừng thái độ rất xấu),rồi đột nhiên lại đối vớinàng như vậy nhất thời thật không chấp nhận được.
“Đại ca, nói chính sự đi, ta rất muốn biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta thiếu ngươi một mạng, lẽ nào không thể tìm hiểu nguyên nhân tại saolại thiếu a?” Nàng rất không quen.
“Nàng thực sự muốn biết?” Hắn đang do dự có nên nói hay không.
“Đại ca, nói cho ta biết đi, đừng làm ta tiếc nuối có được không?” Bạch Mạn Điệp năn nỉ.
Mỗi lần đối mặt với Bạch Mạn Điệp, Đông Phương Vũ hầu như không thể tự chủ, chỉ có thể đầu hàng.
“Kỳ thực ta cũng không biết nàng sao lại chọc tới Quỷ Y, hai năm trước, talẻn vào hoàng cung, khi chuẩn bị “đem” đồ vật ra, không cẩn thận lạikinh động cấm vệ quân, cùng bọn chúng giao thủ. Sau đó nàng đột nhiênchạy tới giúp ta đánh lui quân địch.” Hắn đột nhiên cười cười, đườngcong trên mặt càng trở nên nhu hòa, “Ta nhớ rõ lúc đó nàng đột nhiênxuất hiện, túm lấy y phục của ta, nửa người trên cơ thể ta, nhìn ta chớp mắt.” Chính vào thời khắc đó, hắn khắc sâu trong lòng đôi mắt hồn nhiên kia.
“Nàng và ta võ công mặc dù không tệ, nhưng đối mặt với quá nhiều cấm vệ cũngcũng thập phần khó khăn. Nàng không cẩn thận bị thương, máu tươi nhuộmđỏ y phục, nếu ta nhớ không nhầm, ở sườn thắt lưng bên trái của nàng cómột vết đao.” Năm đó nàng bị thương chính là ở sườn thắt lưng bên trái,nhưng trên người nàng một điểm vết thương cũng không có. Nàng bị thươngvô số lần, mỗi lần đều nhờ Thủy Tịch Linh dâng cho dược cao bí truyền,lại nhờ bàn tay thần kì của Thủy Tịch Linh, tuyệt đối không lưu lại dấuvết, vết thương bên sườn thắt lưng trái đương nhiên cũng biến mất.
“Trên người ta không có dấu vết gì hết.” Lẽ nào nàng đúng là nữ tử kề vai tác chiến cùng hắn năm đó, Bạch Mạn Điệp có hơi hoảng loạn.
“Thực sự không có.” Hắn cười yếu ớt, “Có Độc Nương Tử, trên người nàng làmsao lưu lại dấu vết chứ.” Hắn không phải ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay.
“Được rồi, vào trọng điểm.” Nàng muốn nghe chính là chuyện của hai năm trước, không phải muốn cùng hắn thảo luận trên người nàng có dấu vết haykhông.
“Nàng bị thương, nếu tiếp tục giúp ta chỉ càng làm vết thương thêm nặng, nênta để nàng đi trước. Lúc đó nàng bị trọng thương, đã đến đường cùng,không còn lựa chọn nào khác hơn là đi trước.” Khinh công của nàng xuấtthần nhập hóa, cho dù là thụ thương, cũng xứng là tinh diệu tuyệt luân.Hắn nhớ rõ, khi bóng lưng của nàng tiêu thất trong ánh hoàng hôn, hắn đã thất thần. Nàng tựa như hồ điệp, tay áo bay lượn, mỹ đắc mờ ảo.
“Nàng vừa mới xoay người định đi, Quỷ Y đột nhiên xuất hiện quấy rối, luônmiệng nói tìm nàng trả thù. Nàng không để ý tới hắn, kiên trì nhanhchóng thi triển khinh công rời đi. Quỷ Y không đuổi theo, nhưng phóng ám khí với nàng. Nàng bị thương rất nặng, căn bản không có khả năng nétránh. Ta không đành lòng để hắn tấn công nàng, trong vô thức dùng thânthể thay nàng cản độc châm của hắn.” Hắn nói xong rất thản nhiên, nhưngnàng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh kinh tâm động phách năm đó.
“Quỷ Y là ai? Ta không biết hắn? Ta cùng hắn có thù oán sao?” Bạch Mạn Điệpcau màu, thực sự nhớ không ra là kẻ nào. Trước đó mấy ngày nàng có thểtừ đầu mối nhớ tới một số việc, hiện giờ cái gì cũng nghĩ không ra,trong đầu làm như toàn là bã đậu.
“Nam Quỷ Y, bắc Vô Danh, chính là nói đến hai vị kì nhân trên giang hồ. Quỷ Y cùng Vô Danh ban đầu là sư huynh đệ, bởi vì một nữ nhân mà trở mặtthành thù, từ đó về sau cả đời không qua lại với nhau. Một người trongnam, một người ngoài bắc. Quỷ Y giỏi về sử dụng độc, trị bệnh cứu ngườilà lấy độc trị độc, phương pháp vô cùng kỳ quái, nên gọi hắn là Quỷ Y.Quỷ Y không chính cũng không tà, hành sự theo cảm tính. Hắn có thể nhấtthời vui vẻ chữa bênh từ thiện, cũng có khi mất hứng độc chết người ta.Bắc Vô Danh lại giỏi về dùng dược, chuyên đối địch cùng Quỷ Y, chỉ cầnlà Quỷ Y không chịu chữa, hoặc người bị Quỷ Y hạ độc, Vô Danh đều cứu. Nam Quỷ Y, bắc Vô Danh, từ đó nổi danh trên giang hồ. Kỳ thực Vô Danham hiểu nhất cũng không phải y thuật, y thuật của người không cao minhlắm, người thường nói có thể chữa tốt cho những người đó, có thể chỉ làtrùng hợp.”
“Ta đoán, Vô Danh am hiểu nhất là võ công mới đúng.”
“Tại sao?”
“Đào tạo ra thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử, một trong thập đại cao thủTùy Phong Công Tử, chẳng lẽ không lợi hại sao? Chậc, đáng tiếc LãnhTuyệt Cuồng không phải đồ đệ hắn, nếu không thì thật kinh khủng.” BạchMạn Điệp nửa đùa. Nàng nhớ rõ sư phụ của Đông Phương Vũ danh hiệu là VôDanh, hẳn là bắc Vô Danh rồi.
“Đáng tiếc người cuối cùng đã kinh mạch đứt đoạn.” Nếu không hắn cũng không nhận được một sư phụ nội công thâm hậu như vậy.
Bạch Mạn Điệp an ủi hắn, “Đừng lo, tất cả cứ xem thiên ý.”
“Ta sẽ tận lực đi tìm Thánh linh châu.” Hắn thề, trước đây đi tìm Thánhlinh châu chỉ vì mỗi mình sư phụ. Từ khi biết Bạch Mạn Điệp cũng mangquái bệnh, tâm ý muốn tìm Thánh linh châu càng trở nên kiên quyết. Người thân nhất, người hắn yêu nhất đều cần Thánh linh châu, hắn không thểkhông tìm.
“Ta tin tưởng ngươi.” Nàng cười ngọt ngào, nàng thực sự tin tưởng hắn.
Tiểu Điệp… Năm nàng…” Mười lăm tháng trước nàng thực sự phát cuồng, còn hút máu của ta.
“Các ngươi là người phương nào?” Đông Phương Vũ còn nói chưa hết câu, đã bị một tiếng quát nũng nịu cắt đứt.
Lời vừa nói xong, đã thấy bốn người nữ tử đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn hai người họ.
“Bốn vị cô nương, thỉnh chuyển cáo với quý cung chủ, nữ nhi của Thủy PhùDung xin cầu kiến.” Lúc này tốt nhất là cứ nhận thân thích, là người một nhà, chuyện gì cũng có thể từ từ.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Thủy Phù Dung là tiền nhiệm cung chủ, đã chết từ hai mươi mốt năm trước, sao lại có nữ nhi?
Bạch Mạn Điệp lấy ra một kim trâm, “Thỉnh chuyển cái này cho cung chủ cácngươi.” Tối đó Thủy Mẫu Đơn đã gặp qua diện mạo nàng, bằng diện mạo này, nói nàng là nữ nhi của Thủy Phù Dung tuyệt đối không ai hoài nghi.
“Cô nương là Vô Ảnh La Sát?” Người của Hồng Nhan cung không phải không ragiang hồ, chỉ là không có tiếng tăm mà thôi. Đối với đại danh của Vô Ảnh La Sát, đương nhiên đã nghe qua.
Nàng thản nhiên nói, “Là võ lâm đồng đạo nâng đỡ.”
Nàng kia liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ, “Nói vậy vị này chính là Sáo NgọcCông Tử danh chấn giang hồ.” Chỉ cần là người trong giang hồ, đều biếtđến ngân sắc mặt nạ kia. Huống chi gần đây giang hồ đồn đãi Vô Ảnh LaSát cùng Sáo Ngọc Công Tử kết thành phu phụ.
“Cô nương quá khen.” Danh chấn giang hồ? Hắn không dám nhận. Hắn thầm nghĩtìm được vật hắn muốn, sau đó thành thản yên ổn làm Kim lão bản, “Hóathân chính nghĩa, đại hiệp cướp phú tế bần” chưa bao giờ là ý nguyện của hắn.
“Cô nương, có thể thông báo một tiếng rồi chứ?” Đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian, Bạch Mạn Điệp thầm mắng.
“Hai vị thỉnh.” Vị nữ tử vẫn cùng hai người nói chuyện, làm ra một thủ thếưu nhã thỉnh hai người vào, ba nữ tử kia lập tức đứng sang một bên.
Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ nhìn nhau, theo đi tới, ba vị nữ tử kia đi theo phía sau. Tuy nói Hồng Nhan cung không phải cái gì đại thế gia,đại môn phái, nhưng phong thái thật đúng là không nhỏ.
Đứng trong đại điện ở Hồng Nhan cung, Bạch Mạn Điệp liên tục đảo mắt, “Đạica, ở đây đẹp quá a.” Thật sự muốn đoạt về làm tư nhân độ giả sơn trang.
Đông Phương Vũ cười mà không đáp, vừa rồi khi đối mặt với bốn cung nữ kia,ứng đối khéo, thực sự là phong phạm của cao thủ, nhưng hiện giờ lạigiống y như hài tử.
“Vô Ảnh cô nương, đại giá quang lâm có gì chỉ giáo.” Âm thanh của Thủy MẫuĐơn đột nhiên vang lên. Nàng chậm rãi đi tới, theo bên người là mộtnghìn cung nữ.
“Thủy cung chủ, ngưỡng mộ đại danh.” Đông Phương Vũ nói đầu tiên, dù gì cũng là cô cô của lão bà, hẳn nên có điểm lễ phép.
Đêm đó trời thật sự quá mờ, Bạch Mạn Điệp không thể thấy rõ diện mạo củaThủy Mẫu Đơn. Hôm nay Thủy Mẫu Đơn đứng trước mặt, nàng tỉ mỉ quan sát.Thủy Mẫu Đơn tuy đẹp, bất quá không tính là tuyệt đại mỹ nhân. Dưỡngnhan rất khá, vừa nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi. Ngũ quan cùng Bạch MạnĐiệp có vài phần tương tự, ai không biết còn tưởng hai người là tỷ muội.
Thủy Mẫu Đơn liếc mắt quan sát Đông Phương Vũ, “Sáo Ngọc Công Tử? Là lão thái bà ta ngưỡng mộ các hạ đã lâu mới đúng.”
“Thủy cung chủ, chúng ta hôm nay đến đây là có việc tư.” Bạch Mạn Điệp đảomắt nhìn quanh các cung nữ bên cạnh, “Có thể cho bọn họ lui xuống.” Nàng cũng không muốn trắng trợn tuyên bố người nhà Thủy gia có bệnh.
Thủy Mẫu Đơn trong lòng đã có tính toán, biết nàng muốn nói cái gì. Vội phất tay, “Tất cả lui xuống trước, không có lệnh của ta, ai cũng không đượcvào.”
Bọn họ nhận lệnh xong, nhu thuận lui ra.
Thủy Mẫu Đơn môi run rẩy, vẫn cho là tỷ tỷ nàng đã sớm mất, không ngờ còn có một nữ nhi, “Cô nương có gì muốn nói.”
“Thứ lỗi ta mạo muội, xin hỏi Thủy gia hậu nhân đều mắc một loại quái bệnhhay không? Sau năm hai mươi tuổi, mỗi đêm mười lăm trăng tròn đều mất đi lí trí, muốn hút máu người.” Bạch Mạn Điệp nhìn thẳng Thủy Mẫu Đơn.
Thủy Mẫu Đơn khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại gật đầu, một lúc sau mới nói, “Con hẳn là đã hai mươi tuổi?’
Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Thủy cung chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Đừng khách khí như vậy, con hẳn nên gọi là cô cô mới đúng.” Lần đầu gặp mặt nàng đã hoài nghi là nữ nhi của Thủy Phù Dung.
Thủy Mẫu Đơn ngẩng đầu, thoáng cái tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, “Được rồi,con tên là gì? Nương của con…” Nếu nương của nàng ta vẫn còn sống tốt,nữ nhi này cũng không ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Nhan cốc tìm nànglấy chứng cứ. Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ, tỷ đúng là đã đi trước rồi.
“Ta tên Bạch Mạn Điệp, nương ta đã sớm qua đời.” Bạch Mạn Điệp hồi đáp đúng sự thực.
“Bạch?” Không phải họ Tống sao?
“Có gì không đúng?” Bạch Mạn Điệp liếc thấy thần thái của nàng có chút vấn đề, nghi ngờ hỏi.
“Cha con đâu?” Tỷ tỷ rốt cuộc là gả cho ai? Làm muội muội có quyền được biết.
“Cha ta đã cũng đã qua đời. Cô cô người nhất định nghi ngờ ta, kỳ thực tacũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ta đoán hẳn là hơn hai mươinăm trước, nương rơi xuống vực không chết, gả cho một thương nhân bìnhthường họ Bạch làm vợ, sau đó sinh ra ta.” Chỉ là suy đoán, ai cũngkhông chứng thực được.
Thủy Mẫu Đơn khoát khoát tay, “Thôi đi thôi đi, tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh a.Nếu hai mươi năm trước tỷ ấy giả chết, ngay cả ta cũng gạt, chính làkhông muốn ta biết tỷ ấy còn sống, ta cần gì tính toán nhiều như vậy.”Thủy Mẫu Đơn thất thần, lẩm bẩm nói, “Nhìn thấy con là tốt rồi, con vớinương giống hệt nhau a.” Vốn tưởng cô cháu gặp nhau nhất định ôm nhaukhóc, kết quả vẫn là nhàn nhạt bình thường.
“Cô cô, kỳ thực là ta mất trí nhớ, ta cái gì cũng không biết. Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử là đồ đệ của nương ta, cũng là sư muội của ta,chuyện quái bệnh đêm trăng tròn cùng với nương ta là Thủy Phù Dung đềuhai người họ nói.”
“Chỉ bằng khuôn mặt của con, ta tin tưởng con là nữ nhi của tỷ tỷ ta.” Nàngđã từng nhận nhầm, có thể thấy hai mẫu tử có nhiều điểm tương tự.
Bạch Mạn Điệp dừng một chút, “Ắc, cô cô à, nương ta đã từng nói cho haingười họ nghe chuyện ta sau hai mươi tuổi sẽ mắc một loại quái bệnh,những cái khác thì không có nói, người có thể kể lại tình hình cho tabiết không?”
“Thủy gia chúng ta gọi loại quái bệnh này là ly hồn.” Quái bệnh? Tên thật khó nghe.
“Ly hồn? Chính là mỗi đêm mười lăm hồn phách xuất ra, không thể khống chế.”
“Không sai, việc này muốn nói phải nói đến rất lâu trước đó. Nhiều năm trước,tổ tiên Thủy gia cùng một dị quốc nam tử yêu nhau, đến mức hai bên đàmluận hôn sự, thậm chí vị tổ tiên kia cũng mang thai. Nam tử kia có mộttiểu sư muội, luôn yêu say đắm hắn. Ả ta trăm phương ngàn kế ngăn cảnhai người ở bên nhau, cố ý muốn đoạt nam tử kia trở lại. Không biết tiểu sư muội kia đã dùng phương pháp gì, nam tử đó cư nhiên bỏ rơi tổ tiênThủy gia, đáp ứng cùng ả trở về nước. Vị tổ tiên này là một nữ tử võcông cao cường, tính tình kiên cường khí khái, không chịu nổi sự vũ nhục đó của tiểu sư muội, một trận đả thương ả. Tiểu sư muội bị thương rấtnặng, không lâu sau thì qua đời. Lúc hấp hối, ả nguyền rủa nữ nhân Thủygia biến thành ác ma, sau hai mươi tuổi, mỗi đêm mười lăm trăng tròn sẽhóa thành ác ma hút máu người khác. Tổ tiên vốn không tin, ai biết rằngmười lăm tháng đó, người thực sự mất tự chủ, hút máu người khác. Từ đóvề sau, chỉ cần là nữ tử có quan hệ với Thủy gia đều mắc chứng ly hồn.”
Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng người nhà Thủy gia là người sói, thì ra là bị nguyền rủa a.
“Nguyền rủa? Chuyện này cũng tin được sao?” Muốn một người thế kỷ hai mươi mốt tin những chuyện này, thực sự rất khó.
Thủy Mẫu Đơn bất đắc dĩ xoa trán, “Không biết, nhưng Thủy gia năm đời nay,thỉnh vô số danh y cũng không ra được nguyên nhân căn bệnh.”
“Nam tử kia tên gì?”
“Sau khi tiểu sư muội mất, hắn cũng mất tích. Có người nói, hắn mang tro cốt tiểu sư muội trở về quê hương. Sau khi hắn bỏ rơi tổ tiên bốn tháng, Tổ tiên Thủy gia hạ sinh long phượng thai. Nữ hài kia sau hai mươi tuổithực sự phát cuồng vào đúng đêm trăng tròn. Còn nam hài kia vẫn bìnhthường như người khác, nhưng nữ nhi của hắn cũng phát cuồng đúng đêmtrăng tròn. Để tránh bi kịch này xảy ra, Thủy gia có rất nhiều người đãchọn chung thân không gả, không cưới. Đến đời bà ngoại con, Thủy gia chỉ còn lại mình bà. Bà ban đầu muốn chung thân không gả, không ngờ rằng có một nam tử vô ý xong vào Hồng Nhan cốc, hai người nảy sinh cảm tình,mới sinh ra nương con và ta. Ta và nương con cũng từng ước định chungthân không gả, nhưng sai lầm ngẫu nhiên lại sinh ra con.” Thủy Mẫu Đơnthở dài, “Lão Thiên không tha cho Thủy gia chúng ta a.”
“Lợi hại vậy sao?’ Tiểu sư muội kia biết phép thuật chắc?
“Ta cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng Thủy gia mấy trăm năm nay đều bị như vậy.” Nếu có thể chọn, ai lại muốn đi hút máu người.
“Cô cô, người đời đồn đại rằng Hồng Nhan cung cung chủ đều tu luyện mộtloại tà công, hút máu nam nhân để luyện võ, là giả đúng không? Hút máuchỉ vì duy trì sinh mạng.”
“Không sai.” Giang hồ đồn đại chính là nhàm chán như vậy.
Thủy Mẫu Đơn vội hỏi, “Nha đầu, con phát bệnh mấy lần rồi? Theo tổ phổ ghichép, hút máu ba mươi ba lần sẽ không chữa được nữa, nếu chưa đủ ba mươi ba lần, còn có thể trị tận gốc “ly hồn”. Nhưng phương pháp cụ thể thìkhông biết, cũng chưa có người thử qua.”
“Cô cô yên tâm, ta vừa tròn hai mươi tuổi, cách con số ba mươi ba còn xa lắm.” Cụ thể mấy lần thì nàng cũng không rõ.
“Mạn Điệp, nếu muốn trị tận gốc, phải đi tìm Thánh linh châu.” A? Lại là viên châu tử quái quỷ kia? Thực sự lợi hại vậy sao?
”Có ý gì? Thánh linh châu có thể trị được sao?”
“Không biết, nhưng Thánh linh châu là thần vật trong chốn võ lâm, có lẽ có hivọng.” Thủy Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, “Mạn Điệp, ta hoài nghi Thánh linh châu đang ở tại Tống gia trang.” Bí mật này nàng không nóicho người khác, bao gồm cả nghĩa nữ. Vì Thủy gia, nàng phải đem bí mậtnày nói cho chất nữ.
Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh ngộ, “Lần trước ta gặp người, là người đang tìm Thánh linh châu?”
“Không sai.” Nhân tiện hút máu người.
“Đêm đó là mươi lăm. Cô cô, người có hút máu người không?”
“Có.” Đều là người đồng bệnh tương liên, có gì mà không dám thừa nhận.
Bạch Mạn Điệp cau mày, “Nhưng… ta không có, chỉ là trong đầu rất lung tung.” Đầu óc mặc dù có lọan, bất quá nàng biết rằng bản thân thanh tỉnh.
“Sao?” Thủy Mẫu Đơn có chút không thể tin được.
“Là thật đó. Cô cô, ta vẫn muốn nói một việc. Ta hoài nghi tiểu sư muội kia căn bản không nguyền rủa Thủy gia chúng ta, nói nguyền rủa chỉ là đedọa. Ả ta hẳn là đem một loại dược khiến người ta mất đi lý trí hạ trênngười tổ tiên Thủy gia. Cái loại dược vật này vì nguyên nhân gì đó chỉđối ảnh hưởng đối với nữ tử, hơn nữa có thể truyền từ mẫu thân cho nữtử.”
“Nàng nói cổ?” Đông Phương Vũ lập tức hỏi lại.
Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Ta vốn không tin trên đời có lời nguyền gì hết, nếunói dùng dược vật có thể mẹ truyền sang con ta còn tin tưởng. Có khảnăng truyền từng đời như thể, cũng chỉ có cổ, cổ thực sự có loại ở trong cơ thể.”
Thủy Mẫu Đơn tỉ mỉ đánh giá điều Bạch Mạn Điệp nói, quả thực cũng có lý vài phần.
“Ta sở dĩ nghĩ như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Trên lý thuyết là mỗitháng phát bệnh, nhưng ta chỉ là thỉnh thoảng, hơn nữa bệnh trạng cũngkhông phải nghiêm trọng. Ta nghi ngờ, truyền qua nhiều đời như vậy, cổtrong cơ thể càng lúc càng ít đi, đã mất khả năng hoàn toàn khống chếcon người. Mỗi đêm mười lăm phát bệnh, hẳn là mỗi đêm mười lăm cổ trùngsẽ đi vào đại não, khiến tư tưởng người bệnh bị khống chế. Đáng tiếc yhọc cổ đại lạc hậu, nếu không có thể đem đại não mổ ra xem.” Những lờinàng nói có vài từ khiến Thủy Mẫu Đơn cùng Đông Phương Vũ không sao hiểu nổi.
“Hiện nay những người có thể giải cổ không ít.” Thủy Mẫu Đơn định tìm vài cao thủ giải cổ.
“Nếu như thật là cổ, lại có thể truyền qua nhiều đời, tuyệt đối là loại lợihại nhất, còn rất đặc trưng, người bình thường căn bản không giải được.” Phiền phức a, lẽ này thực sự làm ác ma hút máu à? Nàng cũng không phảicương thi. Cổ này rất đặc thù, Thủy Tịch Linh xem qua nhiều sách nhưvậy, nhưng không có bị qua, chỉ nghe qua đôi chút, nàng tuyệt đối khônggiải được.
“Quỷ Y.” Đông Phương Vũ đột nhiên nhớ tới hào nhân kia. Quỷ Y chữa bệnh chongười ta phương pháp vô cùng kỳ quái, có thể thực sự có biện pháp.
“Không sai, lão nhân kia thời niên thiếu từng đi khắp thiên hạ, kiến thức rộng lớn.” Thủy Mẫu Đơn đã từng nghe qua đại danh người này.
Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Đại ca, ngươi nói xem chúng ta thực sự có duyên vậy sao? Ngươi tìm Quỷ Y, ta cũng tìm Quỷ Y. Ta tìm Thánh linh châu, ngươicũng tìm Thánh linh châu. Được rồi, vậy thì cùng nhau tìm đi.”
“Quỷ Y hành tung bất định, bất quá Tùy Phong đã tìm hắn lâu nay, hẳn cũngtìm được rồi.” Thế lực Thiên Cơ các không phải chuyện đùa.
“Mạn Điệp, năm nương con cùng Tống Cảnh Nhân rơi xuống vực, ở chỗ một ngườikì quái trong sơn động tìm được Thánh linh châu trong truyền thuyết.Nương con lại không đem Thánh linh châu giao lại, nhất định là không cótrong tay tỷ ấy. Hiện nay đầu mối duy nhất chính là Tống Cảnh Nhân. Côcô già rồi, có Thánh Linh châu hay không với ta không quan trọng. Concùng Sáo Ngọc Công Tử sớm muộn cũng có hài tử, nếu con không muốn hài tử giống như chúng ta, nhất định phải tận lực tìm cách giải trừ “ly hồn”.Quỷ Y phải tìm, Thánh linh châu cũng phải tìm.”
“Tìm được trong sơn động? Có khả năng sao?” Thánh linh châu trong truyền thuyết là ở sơn động?
“Nương con đã từng dùng bồ câu đưa tin nói ta nghe, rốt cuộc đúng hay khôngthì ta không rõ lắm. Chỉ cần có hi vọng, ta đều muốn con thử qua.” Lyhồn chứng đã hành hạ Thủy gia nhiều năm như vậy, nếu như nàng cùng chấtnữ có thể thuận lợi giải trừ, coi như cũng không làm tổ tiên thất vọng.
“Được.” Chuyện này liên quan mật thiết tới quyền lợi của nàng, nàng đương nhiên toàn lực ứng phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.