Ánh nắng ấm áp dạt dào, gió nhẹ mơn man, Bạch Mạn Điệp tiểu thư đứng trên cánh đồng cỏ vùng ngoại ô, cười đến giống hồ ly.
“Nàng cưỡi thử con này trước xem.” Đông Phương Vũ chỉ vào con ngựa kế bênTruy Nguyệt. Không biết nàng rốt cuộc có thể cưỡi ngựa hay không, hắnchỉ có thể lựa ra con hiền lành nhất.
“Tốt.” Nàng có điểm không vừa lòng, Truy Nguyệt cao to cường tráng, còn ngựacủa nàng vừa lùn vừa nhỏ, không biết còn tưởng rằng chưa trưởng thành.
“Trước cứ cưỡi thử xem.” Đông Phương Vũ chỉ nàng lên ngựa, cũng tiến tới gần,sợ nàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Động tác của nàng thành thục lưuloát, nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa hí vang một tiếng, nàng hoảng sợ, lập tức ghìm chặt dây cương, cúi người, theo bản năng kẹp chặt bụng ngựa,con ngựa quả nhiên đi phía trước đi.
Đông Phương nhìn nàng, biểu tình cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm. Hắnđã sớm nghĩ là nàng chắc chắn biết, nàng có thể dễ dàng phi ngựa hoàntoàn trong dự tính của hắn. Nàng là Vô Ảnh La Sát, không biết cưỡi ngựamới là lạ.
Con ngựa tựa hồ thực thích Bạch Mạn Điệp – vị tân chủ nhân này, phi thườngphối hợp. Bạch Mạn Điệp chưa từng cưỡi ngựa, nhưng dựa vào bản năng, cưnhiên có thể thoải mái chỉ huy con ngựa.
Ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi qua bên người, ấm áp , phi thường thoảimái. Nàng chưa bao giờ biết, cưỡi ngựa có thể chơi vui như vậy.
Nàng sớm đã quen với Truy Nguyệt, tốc độ đó rõ ràng có thể làm cho nànghưởng thụ khoái cảm rong ruổi tự do. Nàng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583648/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.