Khi gặp được ThủyMẫu Đơn, trong lòng Bạch Mạn Điệp luôn có một tia u buồn không dứt. Aicũng đều nhận nhầm nàng là Thủy Phù Dung, nàng xem ra thật sự có chútquan hệ gì đó với Thủy Phù Dung cũng không chừng. To gan suy đoán mộtchút, Thủy Phù Dung có thể là nương của nàng không? Ắc, kỳ thực nếu Thùy Phù Dung có là mẫu thân của nàng cũng không cần quá mức ngạc nhiên nhưvậy, dù sao nàng chỉ là một người xuyên qua, một vị khách qua đường lỡbước vào cổ đại. Thế nhưng… Thế nhưng nàng vẫn không nhịn được phiềnnão, ngay cả nàng cũng không biết mình rốt cuộc là phiền não cái gì.
Trong đầu, thỉnhthoảng lại hiện lên những hình ảnh không rõ ràng lắm. Những hình ảnhnày, nàng một chút cũng không thấy rõ, nhưng giống như đã từng quenbiết. Bạch Mạn Điệp có một loại linh cảm không tốt, lẽ nào nhiệm vụ củanàng đã thực sự hoàn thành? Đông Phương Vũ đã yêu nàng, nàng sắp có thểquay về hiện đại? Cho nên Bạch Mạn Điệp chân chính đang dần dần “thứctỉnh”? Dù sao nguyên bản cũng là một sự kiện đáng vui đáng mừng, thếnhưng nàng một chút vui vẻ cũng không có. Đối với cái niên đại xa lạnày, nàng cư nhiên có vài phần không nỡ. Nàng luyến tiếc Diệp Lăng Tương ngọt ngào, luyến tiếc Thủy Tịch Linh xuất trần, luyến tiếc Lưu Ly trung thành tận tâm. Mà luyến tiếc nhất, e rằng chính là tên nam nhân vô ýxông vào sinh mệnh của nàng. Nàng nhịn không được khẽ liếc nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút u buồn. Nàng phải rời khỏi hắnrồi, bọn họ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583645/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.