Bạch Mạn Điệp đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, “Chấn Hiên, có chuyện gì cứ việc nóithẳng.” Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao lại nhìn không ra hắn có tâmsự.
Phương Chấn Hiênđưa lưng về phía nàng, hít sâu một hơi, “Ngâm Ngâm… Nàng có yêu takhông?” Hắn không có dũng khí xoay người, hắn không dám nhìn nàng.
Bạch Mạn Điệp ngẩn người, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Chẳng lẽ hắn thích nàng sao? Bọnhọ lúc trước chỉ là diễn kịch, sao lại có thể?
“Ta…”
“Có hay không?” Hắn nặng nề hỏi thêm một lần.
Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, chắc chắn trả lời, “Có.”
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thực sự có sao?” Nàng đã là thê tử người ta rồi, không phải sao?
“Nói thật lòng,khi mới gặp ngươi ta thật sự có chút động lòng. Nhất là khi ta bị DươngUy bắt đi, lúc ngươi chạy vụt tới ôm lấy ta, ta thật sự động lòng. Tuyrằng lúc đó ta không biết cảm giác trong lòng biểu thụ cái gì, thế nhưng bây giờ ta đã biết, đó là cảm giác động lòng.” Ngay khi Bạch Mạn Điệphiểu rõ cảm giác của mình, nàng đối với hắn đã không còn hảo cảm nữarồi.
“Vốn dĩ ta thật sự đã động lòng, đáng tiếc hôm đó nói chuyện với phụ thân ngươi đã khiếnta thất vọng. Hắn khinh thường ta, cho rằng ta không có tư cách ở bêncạnh ngươi. Khi biết được võ lâm đệ nhất mỹ nữ là vị hôn thê của ngươi,ta càng thêm thất vọng. Nói thật, trong lòng ta có chua xót. Ta thấtvọng, rời khỏi Phương gia. Gặp Sáo Ngọc Công Tử, vô duyên vô cớ mất đitrinh tiết, vô duyên vô cớ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583639/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.