“Tiểu Điệp?” Sáo Ngọc Công Tử, cũng chính là Đông Phương Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
“Khoan đã… để ta tiêu hóa một chút.” Bạch Mạn Điệp rời khỏi vòng tay của hắn, xua tay một cách rất khoa trương.
Đông Phương Vũ kia không phải đã rời khỏi nhà rồi sao? Còn dẫn theo một nữ nhân nữa, thếnào đột nhiên lại tới đây? Hắn đi có một mình, vậy Ngọc Phượng kia đâu?Tên kia đã có lão bà, cư nhiên còn nói với nàng cái gì chịu trách nhiệm, muốn nàng làm thiếp sao? Nàng và lão bà hắn tuy là cùng một người,nhưng nàng vô phương chấp nhận được. Phải rồi, nàng nói mình tên BạchMạn Điệp, thế nhưng hắn tựa hồ không nhận ra. Lẽ nào… Lẽ nào kẻ này cảlão bà mình tên gọi là gì hắn cũng không biết? Trời ạ, sao lại có mộtngười như vậy chứ.
Bạch Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt, “Đông Phương Vũ kia, ngươi không phải đã có lão bà rồisao? Xin hỏi phương danh của tôn phu nhân.”
Đông Phương Vũngẩn người, không ngờ nàng lại hỏi tới chuyện này, “Ta không biết.” Hắnquanh năm không có ở nhà, căn bản không để tâm đến vị hôn thê. Lúc nương ép hắn thành thân có nói qua một lần, thế nhưng hắn không để ý nên quên mất. Nha đầu kia biểu tình khoa trương như vậy, không phải bởi vì chú ý tới chuyện hắn có thê tử chứ?
Bạch Mạn Điệp mãnh liệt thở dài một tiếng, “Đại ca a, ta bội phục ngươi đó.” Nàng thế nàolại gả cho một tên như vậy, kiếp trước đã tạo ra cái nghiệt gì a?
“Việc hôn sự nàylà do phụ mẫu làm chủ, ta chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-bao-khoc-nuong-tu/1583637/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.